Sống Lại Ta Không [...] – Chương 24

Trọng công tử vẫn không dám mở miệng, khuôn mặt u sầu đứng lên chuẩn bị rời đi.

Tố Tâm với theo bóng dáng lưu luyến không nỡ của hắn: “Bảo ông ngoại ngươi đi thỉnh cầu phụ hoàng tứ hôn, rồi phụ thân ngươi đến phủ Hộ Quốc cầu hôn và dặn mẫu thân ngươi chuẩn bị sính lễ, chuyện sau đó, không cần ta dạy cho ngươi nữa chứ?”

Trọng công tử vẫn còn đang đi về phía trước, Trinh An thấy lại tức giận mắng một câu: “Ngốc tử!”

Trọng công tử bị tiểu thái giám bên cạnh túm chặt lại, mới lén lau nước mắt về phía tiểu thái giám: “Chuyện gì ?”

Tiểu thái giám lặng lẽ với Trọng công tử: “Công chúa đồng ý hôn sự của ngươi rồi.”

Lúc này Trọng công tử mới ngẩng mạnh đầu lên, suy nghĩ hồi lâu rồi xoay người chạy về quỳ xuống trước mặt Tố Tâm, bái lạy mấy cái: “Ý công chúa là cho ta cưới Trinh An đúng không?”

Tố Tâm nâng Trọng công tử dậy: “Mau nín khóc, An tỷ tỷ của ta sắp đau lòng đó. Ngươi đi về trước đi, chuẩn bị tốt mọi chuyện là có thể thành thân. Tỷ phu chớ giận ta nhé, mau trở về đi thôi.”

Đầu óc Trọng công tử nóng lên bèn chạy tới trước mặt Trinh An: “Trinh An, ta là thật lòng, ta nhất định sẽ đối xử tốt với nàng cả đời. Nàng đừng ghét bỏ ta nhé, sau này ta đều nghe theo nàng.” Mặt Trinh An đã đỏ đến mức sắp rỉ máu, Trọng công tử mới vui sướng chạy đi.

Tố Tâm không dám thêm gì, sợ Trinh An cũng sẽ bỏ chạy.

Trinh An mơ hồ cảm thấy không thể tin , quyết định này không phải quá nhanh rồi sao? Tố Tâm quyết định chuyện chung thân đại sự của mình hệt như đang , bản thân nàng ấy cũng không cảm thấy có gì bất ổn.

Tố Tâm đợi Trinh An bình tĩnh lại một lúc mới ngồi xuống bên cạnh với tỷ ấy: “An tỷ tỷ, tỷ không có ý kiến gì với người này chứ?”

Trinh An liếc nàng một cái: “Muội cũng đã cho phép gả ta ra ngoài rồi bây giờ mới đến hỏi ta à?”

Tố Tâm: “Vậy tức là không có ý kiến rồi, thôi , chúc mừng An tỷ tỷ.”

Thoáng một cái đã tới ngày đại hôn của Tố Tâm, cả nước chúc mừng. Từng nhà ngóng trông ra cửa và chờ đợi xe của công chúa. Rất nhiều người cầm hoa tươi, thấy xe công chúa tới từ xa xa sẽ ném hoa lên xe ngựa.

Tề Văn Võ cưỡi ngựa ở phía trước, Trinh Hoa canh giữ đi theo phía sau xe. Cô nương họ dấu ở nơi đó, lại chỉ thuộc về một người. Tình không liên quan đến thân phận, có người mình mới là điều hạnh phúc nhất. Đáng tiếc không phải ai cũng có thể hạnh phúc, kiếp trước Trinh Hoa có từng lòng vì này hay không đều đã chẳng còn quan trọng, có một vài người thậm chí tự tay đẩy hạnh phúc của mình ra ngoài cửa.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...