Không biết vì sao thái tử đột nhiên cảm nhận nỗi chua xót của Tố Tâm, trong lòng hắn rất khó chịu: “Hoàng tỷ.”
Hai mắt Tố Tâm đỏ lên buông thái tử ra: “Hoằng Nhi, ngồi xuống đây, hoàng tỷ với đệ vài lời nhé.” Hai người hàn huyên thật lâu, thái tử rớt nước mắt chua xót một lần nữa.
Thái tử tự mình đi gặp nhị hoàng tử: “Nhị hoàng huynh, nửa tháng sau hoàng tỷ và Tề đại ca sẽ thành thân. Sau đó huynh hãy đến Lĩnh Nam nhận đất phong đi, một vương gia nhàn tản chưa chắc đã không tốt.”
Nhị hoàng tử giương mắt: “Ngươi không ta?”
Thái tử: “Hoàng tỷ không sẽ không .”
Nhị hoàng tử bị nghẹn đến mức không nên lời, một hồi lâu sau vẫn trừng to mắt.
Thái tử còn thêm: “Đất phong cùng vàng bạc dân chúng đều sẽ ban cho huynh, hoàng tỷ chúng ta đều chảy chung một dòng máu, chỉ tiếc rằng chúng ta sinh ra trong gia đình đế vương.”
Nhị hoàng tử gật đầu: “Đúng , rốt cuộc thì ta cũng không bằng Tố Tâm.”
Tố Tâm bảo Tề Văn Võ đi thuyết phục Trinh Hoa đổi địa điểm đứng gác, mọi ân oán hôm qua nàng đều buông xuống, cũng không muốn khó dễ người này nữa. Nhưng Trinh Hoa lại quyết tâm đi theo bên cạnh Tố Tâm, bản thân hắn muốn tự tìm khổ cũng không ai có biện pháp can ngăn.
Bởi vì quan hệ với Tố Tâm, người muốn kết thân cùng Trinh An đều xếp hàng dài, có vài người còn trực tiếp đi cầu xin hoàng thượng. Kết quả hoàng thượng chỉ một câu: “Hôn sự của Trinh An quận chúa, trẫm đã hứa với Tố Tâm công chúa, nhất định phải do con bé đồng ý mới có thể tứ hôn. Các khanh gia đi hỏi công chúa cả đi, đương nhiên, để bọn trẻ tự mình quyết định việc hôn nhân cũng là chuyện tốt. Không thì bảo công tử của chư vị khanh gia tự mình đến cầu đi, trẫm cảm thấy nếu Trinh An quận chúa có ý, Tố Tâm cũng sẽ không phản đối. Ha ha.”
Mọi người: “Hoàng thượng thánh minh.”
Thật ra Tố Tâm vốn không định can thiệp vào chuyện hôn nhân của Trinh An, bởi vì vị hôn phu kiếp trước của Trinh An rất tốt. Nhưng vì Trinh Hoa thay đổi Tố Tâm không thể không nghĩ nhiều, nàng sợ thay đổi cả lương duyên kiếp trước của Trinh An. Nàng hy vọng người kia có thể vì Trinh An mà chạy tới tìm mình, nếu không thì mình thật đúng là tội lỗi.
Trinh An Tố Tâm không để bụng đến hôn sự của mình chút nào, mặc kệ là công tử nhà ai, Tố Tâm cũng không gặp. Trinh An có chút kỳ lạ: “Tố Tâm, muội cũng chưa gặp mặt sao lại không ?”
Tố Tâm hỏi: “An tỷ tỷ sốt ruột muốn gả đi à?”
Trinh An thẹn thùng: “Nào có, ta chỉ tò mò thôi. Muội muội phải đồng ý mới , ta thấy lạ là ai tới muội cũng bảo không , trước nay muội chỉ quan tâm đến Tề công tử, từ khi nào mà ý tới công tử khác chứ?”
Tố Tâm lắc đầu: “Sơn nhân tự có diệu kế.”
Trinh An nào biết rằng, không phải Tố Tâm ý công tử nhà nào, nàng chỉ biết một người mà thôi.
Bạn thấy sao?