Tố Tâm ngắm nghía bàn tay to của Tề Văn Võ: “Võ ca ca, chờ đến khi mây đen trong cung đều tan hết, Tố Tâm gả cho chàng không?”
Tề Văn Võ gật đầu, chìm đắm trong làn gió thanh mát, rượu không say người mà hắn say bởi mỹ nhân ở bên cạnh.
Tố Tâm lại : “Võ ca ca, ta không cần phò mã, chỉ cần một trượng phu. Chờ Hoằng Nhi lớn lên, chúng ta sẽ rời khỏi hoàng cung, dựng một gian nhà tre ở trong rừng trúc dưới chân núi kia không?”
Tề Văn Võ khát vọng : “Được, chỉ vừa nghĩ thôi ta cũng đã cảm thấy rất tốt đẹp.” Đây là chuyện Tề Văn Võ đã từng muốn cho Tố Tâm, hiện tại trở thành tâm nguyện chung của bọn họ.
Trinh An đợi hồi lâu, mới nghe nha hoàn : “Công tử đã trở về.”
Trinh An phủ thêm quần áo vào rồi dời bước đến trước cửa phòng Trinh Hoa, đang tính gõ cửa, lại nghe thấy bên trong có hơi thở khàn khàn và dồn dập thổn thức: “Công chúa, công chúa.”
Trinh An vội buông tay, mặt đỏ tai hồng trở về liền đụng phải mẫu thân, vì thế nàng bèn : “Ca ca đã ngủ rồi ạ, mẫu thân không cần đi qua.”
Trinh An vốn nhận ra ca ca hình như có chút thích Tố Tâm, vì thế muốn đến thăm an ủi hắn một chút. Không ngờ cảm của Trinh Hoa đối với Tố Tâm đã vượt qua dự đoán, nàng ấy thật không biết phải sao bây giờ. Nàng quyết định ngày mai bảo người trong phòng ca ca không chuyện này ra rồi mang theo sầu tư đi vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, nghe ca ca lại vào cung việc, Trinh An cũng không biết đây là loại tư vị gì, sai nha hoàn đi gọi người đêm qua ngủ lại trong phòng Trinh Hoa tới. Nha hoàn trở về báo: “Đêm qua không có ai ở lại trong phòng công tử ạ, toàn bộ đều bị đuổi ra ngoài.”
Trinh An ngây ra một lúc mới dặn dò : “Chuẩn bị một chút, tiến cung.”
Tố Tâm đang giải thích ý nghĩa vài quyển sách cho Hoằng Nhi hiểu, thấy Trinh An tới, Tố Tâm với Hoằng Nhi: “Đệ đi thỉnh giáo Bàng tiên sinh đi.”
Trinh An cũng không có thời gian để trêu , chỉ thầm quan sát thấy ca ca không đến gần, lúc này mới ngồi xuống cạnh Tố Tâm.
Tố Tâm cho rằng tỷ ấy tới trêu ghẹo mình, còn có chút ngượng ngùng, thầm nghĩ lát nữa nên đáp lại thế nào.
Nhưng nàng lại nghe Trinh An hỏi: “Muội cảm thấy ca ca ta thế nào?”
Tố Tâm : “Hắn, hắn sao? Gì ?” Rõ ràng nàng không hiểu sao Trinh An lại hỏi vấn đề này vào ngay lúc này.
Trinh An nắm lấy tay Tố Tâm và chân thành : “Tố Tâm, ta thật lòng chúc mừng vì muội có thể ở bên người muội thương. Nhưng hiện tại ta rất mâu thuẫn, ca ca ta huynh ấy thích muội.”
Tố Tâm tránh khỏi tay tỷ ấy: “Tỷ cái gì , trừ phi hắn có bệnh. Tỷ có chuyện gì à, sao lại giỡn như thế? Tỷ trách ta không trước với tỷ phải không, đừng nóng giận mà, đó là vì ta ngượng ngùng thôi.” Nói xong nàng còn mím miệng .
Trinh An lại kéo tay Tố Tâm về, bảo nàng thẳng vào mắt mình: “Tố Tâm, ta nghiêm túc đó, ta cũng cảm thấy huynh ấy bị bệnh rồi, vì muội huynh ấy uống say hai lần. Huynh ấy rất ghét uống rượu, lại uống say đến hai lần muội có thể hiểu không? Muội biết thời gian này huynh ấy thống khổ biết bao nhiêu không, huynh ấy thích muội, rất rất thích.”
Bạn thấy sao?