Tâm Tố Tâm thực sự không tệ, lần đầu tiên nàng Trinh Hoa mà cũng không cảm thấy hắn phiền. Chỉ một nụ như thôi cũng khiến cho lòng Trinh Hoa càng thêm đau đớn. Từ khi nào hắn đã ý đến nữ tử này, có lẽ là ngay lần đầu tiên gặp liền cảm thấy tò mò, mười năm qua hắn cố gắng nghĩ mọi cách để hiểu biết nhiều hơn về nữ tử kỳ lạ này.
Buồn thay cuối cùng hắn cũng kéo gần khoảng cách với nàng lại vĩnh viễn không thể tiến thêm một bước nữa, điều này sao Trinh Hoa có thể tiếp nhận đây?
Nếu là người bình thường thì cũng không sao, danh tiếng của Trinh Hoa hắn vang dội xa ngoài mười dặm, có thể ngựa xe tắc nghẽn. Thiếu niên thiên tài, thiên chi kiêu tử như hắn thì có ích lợi gì đâu, cũng không sánh với một nhi.
Đêm khuya về đến nhà, tất cả mọi người đều vây quanh hắn, Hộ Quốc công phu nhân hỏi: “Chuyện gì , sao con say thành thế này?”
Không biết Trinh Hoa đang lẩm bẩm điều gì đó trong miệng, đây là lần đầu tiên hắn say đến mức thất thố như .
Tố Tâm Trinh An ngồi nghiêm chỉnh trước mặt: “Sao thế, sao tỷ ta nghiêm túc như ?”
Trinh An rầu rĩ với nàng: “Hôm nay ca ca ta không tới việc.”
Tố Tâm quanh trái phải: “Ồ.” Nàng hồn nhiên vô thức ngồi xuống, duỗi tay lấy quả cam đưa cho Trinh An.
Trinh An có chút nản lòng: “Hôm qua huynh ấy uống nhiều quá.”
Tố Tâm: “À, sao? Có chuyện vui gì à?”
Trinh An: “Sao muội lại không nghĩ là có chuyện gì buồn?”
Tố Tâm lấy cam tới lột vỏ: “Ca ca tỷ lúc nào cũng có dáng vẻ vân đạm phong khinh, chuyện gì có thể hắn buồn chứ?” Lời này cũng không phải muốn nhăm nhe vào hắn, đời trước khi Tố Tâm gặp nạn, Trinh Hoa đã bằng vẻ mặt vô cảm như , bảo nàng sao có thể không hận hắn?
Trinh An nghĩ nghĩ lại : “Vậy sao, hóa ra muội cho là như .”
Tố Tâm không hiểu sao kiếp này Trinh An lại không giống một tỷ tỷ dỗ dành mình như đời trước . Trinh An đối xử với nàng cũng rất tốt, có vài việc gì đó lại không muốn thẳng. Kiếp trước rõ ràng hai người có thể cùng nhau ngồi mắng Trinh Hoa, nàng thật sự rất hoài niệm.
Bạn thấy sao?