Trinh An nhận gửi gắm của huynh trưởng, tới tìm Tố Tâm. Hoằng Nhi thấy Trinh An còn lễ phép đến chào hỏi, Trinh An cảm khái rằng bánh bao nhỏ trước đây giờ đã có thể mê hoặc một nhóm thiếu nữ. Tố Tâm lại : “Dù sao thì đệ ấy vẫn còn là thiếu niên mười tuổi, tỷ chớ nên khen đệ ấy như .”
Hoằng Nhi thật sự không còn cách nào khác đối với cầu cao của tỷ tỷ, chỉ có thể tiếp tục đi viết chữ, để tỷ tỷ lại cho An tỷ tỷ đi.
Trinh An thỉnh cầu trong lòng ra với Tố Tâm, Tố Tâm rất kinh ngạc khó hiểu: “Tỷ không biết ta không thích ca ca của tỷ à, sao lại còn bảo ta điều hắn tới Tố Tâm cung của ta? Vậy chẳng phải là ta tự tìm chuyện không thoải mái sao, không không .”
Trinh An lấy lạ hỏi: “Tố Tâm, muội và ta có quan hệ tốt như , vì sao muội lại chán ghét ca ca ta đến thế. Theo ta biết, năm đó muội tới nhà tìm ta, huynh ấy cũng không ra chuyện gì khiến muội không vui. Trước kia, cũng chưa từng tiếp qua với muội, rốt cuộc thì tại sao muội đối với huynh ấy như ?”
Tố Tâm bị hỏi đến nghẹn họng, chẳng lẽ cho tỷ ấy biết nguyên nhân ở kiếp trước nên kiếp này nàng thấy hắn sẽ buồn bực sao? Cũng không biết Trinh Hoa này có thù hận gì với nàng, kiếp trước chọc nàng oán kiếp này lại còn muốn tới nàng rầu. Nhưng hiện tại nàng nên gì bây giờ, tốt đích thân tới cầu xin, mình lại không ra lý do từ chối, nàng không khỏi ghi nhớ hắn thêm một lần.
Trinh An thấy mọi chuyện thành công, cũng hy vọng quan hệ giữa ca ca và Tố Tâm sẽ không căng thẳng như , nàng ấy đứng giữa cũng rất khó xử. Hiện tại nàng ấy còn ôm ảo tưởng mong hai người có thể hòa hợp với nhau một cách đơn thuần và tốt đẹp.
Trinh Hoa đổi phiên gác tới bên cạnh Tố Tâm, mới đầu nàng coi hắn như người vô hình, kết quả người này lại theo sát bên nàng từng thời khắc, Tố Tâm vô cùng bực bội. Lúc nàng ở cùng Võ ca ca, hắn càng giống một ngọn đèn sáng trưng, căn bản không biết tránh lui đi. Tố Tâm phát hiện dường như người này đều không ngừng đi theo mình mỗi ngày, còn dùng các loại lý do để thay ca với những thị vệ xin nghỉ phép, ngày ngày hắn đều trực thay mà không biết mệt mỏi. Võ ca ca lại đối xử với người này hệt như tri kỷ, Tố Tâm cũng chỉ có thể tiếp tục như không thấy hắn.
Đại hoàng tử năm đó thiếu khí phách hăng hái, bây giờ đã chuyên tâm vào chính sự, xem như đầu quân vào dưới trướng thái tử trở thành một cánh tay đắc lực. Tố Tâm đối với hắn cũng không tệ, một vương gia an ổn tất nhiên là tốt hơn trở thành một tù nhân.
Ngược lại là nhị hoàng tử, nhiều năm bị Tố Tâm chèn ép, lúc này hắn đã giống như loài chim khốn đốn muốn rút dây rừng. E rằng hắn không nhịn nổi bao lâu, chỉ chờ thời cơ rồi sẽ có một cuộc chiến sinh tử nổ ra.
Hoàng thượng triệu kiến Tố Tâm, Tố Tâm hơi thấy lạ vì sao phụ hoàng lại gọi mình đến trịnh trọng như thế, đoàn người đi theo phía sau đều ở lại ngoài cửa.
Tố Tâm đi vài bước đến bên cạnh hoàng thượng, ngồi ở bên chân phụ hoàng mình, dựa vào đầu gối của người và ngẩng mặt lên . Hoàng thượng từ ái dùng tay xoa đầu Tố Tâm, có chút không nỡ : “Tố Tâm đã trưởng thành, càng ngày càng giống mẫu phi con. Con cũng tới tuổi cưới gả rồi, đã có ái mộ công tử nào chưa?”
Đôi mắt Tố Tâm tròn xoe, dường như không nhịn nở nụ : “Phụ hoàng.” Thẹn thùng một tiếng, dường như nàng muốn đánh trống lảng với chủ đề này.
Hoàng thượng khẽ vỗ đầu nàng: “Không cần thẹn thùng, đáng tiếc con không phải thân nam nhi, bằng không phụ hoàng quả thật đã có người kế vị. Con đó, nếu không phải là nữ nhi, nhất định có thể trở thành một hoàng đế tốt. Mấy năm nay chuyện con phụ hoàng đều thấy, phụ hoàng vô dụng để tất cả mọi thứ đều đè lên người con, phụ hoàng thật là áy náy.”
Tố Tâm an ủi hoàng thượng: “Phụ hoàng, Hoằng Nhi chỉ là còn quá nhỏ thôi, đệ ấy sẽ không kém cỏi hơn Tâm Nhi đâu.”
Hoàng Thượng gật đầu: “May là Hoằng Nhi còn có Tâm Nhi, là phụ hoàng không tốt, chỉ biết nuông chiều các con mà không biết điều bọn con cần. May thay Tâm Nhi hiểu chuyện, nếu không, phụ hoàng thật không biết sẽ dưỡng các con thành cái dạng gì.”
Tố Tâm cũng có chút cảm khái: “Phụ hoàng, chúng con đều rất tốt, điều tốt đẹp nhất với chúng con hiện tại chính là phụ hoàng bảo trọng thân thể của mình. Che chở cho Hoằng Nhi thêm vài năm, người chính là chỗ dựa của Hoằng Nhi và con.”
Hoàng thượng mỉm : “Phụ hoàng không thể mãi chỗ dựa cho các con , trước đây mẫu phi con rất thích đứa bé Văn Võ kia, ta vốn muốn định hôn ước cho các con. Nhưng mẫu phi sợ con sau này không thích Văn Võ, nên bảo ta nhất định phải tìm một hôn phu theo đúng tâm ý của con. Bây giờ con và nó hòa hợp như , nếu mẫu phi con biết nhất định sẽ rất vui vẻ.”
Tố Tâm hỏi: “Thật chăng, mẫu phi cũng thích Võ ca ca, còn có chuyện này ạ?”
Hoàng thượng : “Đúng , thế không bằng tìm một cơ hội, định chuyện của các con ra nhé. Con xem Tết trung thu hai tháng sau không?”
Tố Tâm suy nghĩ một chút, với hoàng thượng: “Phụ hoàng, Tố Tâm tạm thời không muốn thành hôn, con muốn ở lại chăm sóc Hoằng Nhi thêm mấy năm.” Tuy Tố Tâm đã đến tuổi cưới xin, nàng không biết đối phương sẽ ra tay lúc nào, sao nàng có thể thành thân trước khi sự việc còn chưa xảy ra?
Hoàng thượng suy tư một chút rồi gật đầu: “Cũng , thân thể phụ hoàng ngày càng khó cầm cự, sợ là không quan tâm các con mấy năm nữa. Con ở bên cạnh Hoằng Nhi, cũng có thể chăm sóc tỉ mỉ hơn. Chỉ là thiệt thòi cho con rồi, trẫm sẽ tuyên bố hôn sự của các con trước, ngày cưới cụ thể sẽ định sau, chứ?”
Tố Tâm gật đầu: “Vâng ạ, phụ hoàng quyết định đi.” Tố Tâm cũng hy vọng hôn sự của mình có thể do phụ hoàng quyết định và người chúc phúc, nàng và Võ ca ca nhất định sẽ hạnh phúc.
Ngoài cửa hai tiểu nha đầu Cúc Lan thấy Tố Tâm đi ra bèn chạy nhanh đến bên cạnh Tố Tâm, Trinh Hoa ở một bên khẽ nhíu mày.
Tiểu Lan hỏi: “Công chúa, chuyện gì ạ? Có phải chuyện tốt không, nô tỳ vừa thấy mặt công chúa liền biết là việc tốt rồi.”
Tiểu Cúc gật đầu không phản bác Tiểu Lan, và cũng chờ mong công chúa. Lúc này Tề Văn Võ triệu kiến, vừa lúc chạm mặt cùng bọn họ. Tố Tâm cúi đầu đỏ mặt nhỏ giọng : “Đi thôi, trở về.” Nói xong cũng không Tề văn võ mà kéo hai nha hoàn rời đi.
Tề Văn Võ vốn định một câu với Tố Tâm, Tố Tâm lại không hắn mà cúi đầu tránh đi. Tề Văn Võ đành phải buông cánh tay đang khẽ giơ lên, mỉm về phía Trinh Hoa. Trinh Hoa nở nụ cứng nhắc, sau đó xoay người rời đi theo Tố Tâm.
Trong lòng Trinh Hoa không biết có cảm gì, biểu hiện trước sau của hai người, hắn đã có thể đoán ý định hoàng thượng triệu kiến họ. Nhưng hiện tại trong lòng hắn rối loạn như tơ vò, chẳng lẽ bản thân đã quá muộn, vì sao mình không gặp công chúa trước chứ?
Tố Tâm đi rất xa, mới trộm một tiếng hai người Cúc Lan cũng trêu theo.
Tiểu Lan: “Công chúa, có phải chuyện của Võ công tử không ạ?”
Tiểu Cúc hỏi nàng “Ái chà, Tiểu Lan thông minh còn biết huống đấy.”
Tiểu Lan hỏi nàng: “Tiểu Cúc tỷ, ý tỷ là ta đoán đúng rồi?”
Tiểu Cúc vui : “Vậy thì phải hỏi công chúa thôi, vừa nãy ta lại thấy công chúa đỏ mặt đó nha, thấy Võ công tử còn ngượng ngùng không dám ngẩng đầu nữa.”
Tố Tâm giả bộ tức giận: “Được ha, hiện tại trong mắt các ngươi còn có công chúa như ta sao! Đêm nay ăn ít đi một cái đùi gà cho ta.”
Tiểu Lan tiếp lời: “Chúng ta đi tìm Võ công tử đòi hai cái đùi gà đi, không chừng Võ công tử sẽ rất sẵn sàng muốn nghe chuyện của công chúa đó.”
Tiểu Cúc lôi kéo Tiểu Lan: “Được rồi, công chúa đang thẹn thùng. Trinh Hoa công tử còn ở đây, đừng trêu ghẹo công chúa nữa.” Tuy chức vụ của Trinh Hoa không cao, với thân phận kia, mọi người đều rất để ý đến người này, phần lớn sẽ không dám càn ở trước mặt hắn.
Bạn thấy sao?