Sống Lại Ta Không [...] – Chương 11

Tề Văn Võ đi đến trước mặt Tố Tâm, duỗi tay vuốt phẳng mi tâm nhíu chặt của nàng: “Là ta cầu xin phu tử giúp ta tìm chân tướng, ta cũng chỉ dựa vào thâm của Tố Tâm mới dám liên lụy đến phu tử. Nàng vẫn luôn lảng tránh vấn đề này, cho nên ta biết nàng sẽ không dối. Hiện tại nàng cho ta biết lúc ấy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì đi, chỉ cần nàng , ta sẽ tin.”

Đuôi mày và ánh mắt dịu dàng của Tố Tâm lại ẩn giấu đầy cảm giác đau lòng, sau khi vuốt phẳng lại nhíu vào một chỗ. Hiện tại cũng đã ra đại khái rồi, nếu còn giấu giếm ngược lại sẽ ly gián cảm.

Tố Tâm thở dài giải thích: “Võ ca ca, phụ thân chàng và phụ hoàng ta vốn là huynh đệ tốt, vì không thể xem thường lễ nghĩa quân thần, bằng không bọn họ sớm đã xưng huynh gọi đệ. Phụ thân chàng ái mộ mẫu phi ta, vốn tưởng rằng sau khi cưới vợ sinh con, phụ thân chàng sẽ buông bỏ đoạn cảm này. Nhưng không ngờ ông ấy mưu toan hành thích vua để đoạt vợ, nếu phụ hoàng ta không phải là người cầm quyền thiên hạ này, có lẽ ông ấy đã có thể không bận tâm đến nỗi đau thương của thiên hạ. Đã biết có sâu mọt, mà không tiêu trừ, cây cối sẽ gãy khô. Đã biết có sâu mọt, kịp thời diệt trừ, bảo vệ cây cối, lại tổn thương đến trái tim. Võ ca ca, chuyện này vốn không có đúng sai, liên quan đến an nguy của quốc gia, tất nhiên là sẽ liên quan tới sinh tử.”

Tề Văn Võ không thể ngờ cái chết của phụ thân lại là vì . Vốn tưởng rằng do hoàng thượng oán hận phụ thân công cao lấn chủ, tin lời gièm pha, không ngờ là bởi phụ thân mình ra chuyện đại nghịch bất đạo. Tề Văn Võ cảm hoài: “Vậy mẹ ta thì sao?”

Tố Tâm không nỡ biểu cảm suy sụp của Tề Văn Võ như : “Mẹ chàng quả thật đã tự sát.”

Tề Văn Võ gật đầu: “Đúng , vốn dĩ ta còn có mẹ, ngay cả mẹ ta cũng chưa từng lo lắng đến ta. Bọn họ đều không cần ta, vì sao còn phải sinh ta ra?” Chân tướng này vượt xa ngoài dự đoán của Tề Văn Võ, thật sự hắn có chút khó lòng thừa nhận. Nếu đã không mẹ hắn, vì sao cha còn muốn cưới bà ấy chứ?

Tố Tâm khóc : “Võ ca ca, nếu không có chàng, Tố Tâm cũng chẳng còn vướng bận gì ở trên đời này. Điều Tố Tâm mong ước không gì khác chính là Võ ca ca luôn vui vẻ, không sầu không lo. Tố Tâm sẽ vĩnh viễn ở bên Võ ca ca, Võ ca ca đừng thương tâm, không?”

Lúc này, Bàng tiên sinh đã lặng lẽ rời đi từ lâu, chỉ để lại hai người giữa biển hoa, gắn bó nương tựa và trao cho nhau sự ấm áp.

Xa xa có một bóng người lướt qua, tóc dài nhẹ tung bay, khi quay đầu lại cũng đã biến mất trong tầm mắt.

Sau chuyện này, tinh thần Tề Văn Võ sa sút không bao lâu, hắn cũng đã trải qua một lần trưởng thành trong tâm hồn, từ thiếu niên lỗ mãng lột xác trở thành người đàn ông trưởng thành.

Cũng từ lúc này, Tố Tâm hưởng thụ sự sủng ái giống như ở kiếp trước, đó là một loại cảm giác không nên lời.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...