Sống Lại Ta Không [...] – Chương 10

Nhìn thấy Bàng tiên sinh bên trong đình hóng gió ở Ngự hoa viên, Tố Tâm hơi nhíu mày, vẫn mỉm đi đến vấn an: “Tiên sinh, lớp học hôm nay kết thúc sớm sao?”

Bàng tiên sinh gật đầu: “Hoằng Nhi thông tuệ chịu khó, người giáo dục rất tốt.”

Tố Tâm cúi đầu suy tư, nháy mắt đã thu liễm nghi hoặc, ngồi ở bên cạnh Bàng tiên sinh và đón lấy trà của Tiểu Cúc.

Bàng tiên sinh thở dài một hơi, trong lòng Tố Tâm nghi hoặc: “Tiên sinh?”

Bàng tiên sinh Tố Tâm, dường như chần chừ hồi lâu mới : “Thời gian gần đây, công chúa không nên đến gặp Văn Võ.”

Tố Tâm hỏi: “Làm sao ?”

Bàng tiên sinh như đang do dự trả lời: “Nhất thời trong lòng nó có chút nghĩ không thông.”

Tố Tâm hơi híp mắt nghiêng đầu Bàng tiên sinh, như thể muốn suy đoán lại không dám gì, chỉ sợ Bàng tiên sinh tới lừa gạt nàng.

Sắc mặt Bàng tiên sinh không đổi, tạm dừng rồi tiếp tục : “Thật ra Văn Võ đã biết.”

Trong lòng Tố Tâm hoài nghi, vẫn hỏi dè chừng: “Đã biết?”

Bàng tiên sinh cũng tiếp tục thong thả bình tĩnh với nàng: “Hôm qua, Ngô Trần tới, chính là muốn xác định chân tướng mọi việc. Những lời mà người vừa hay đã chứng minh tất cả kết quả điều tra là sự thật, Văn Võ nhất thời có chút khó lòng tiếp nhận. Nhưng công chúa yên tâm, ta sẽ giảng giải cho nó.”

Tố Tâm kinh hãi: “Chàng ấy thật sự tra ra ? Không thể nào, ta đã cảnh báo tất cả những người trong cuộc, không thể bị điều tra ra.” Lúc lời này, trong lòng Tố Tâm đã có phần lơi lỏng, vẫn khẩn trương Bàng tiên sinh.

Bàng tiên sinh gật đầu: “Công chúa việc, tại hạ tất nhiên tin tưởng. Nhưng người suy tính sáng suốt thì vẫn có lúc phạm sai lầm. Huống chi hoàng thượng cũng biết chuyện này vô cùng rõ ràng, tất nhiên sẽ có nơi công chúa không thể thu xếp .”

Trên mặt Tố Tâm không tin, trong lòng lại không khỏi suy nghĩ, lẽ nào bởi vì kiếp này mình đã thay đổi nên Võ ca ca thật sự đi hỏi phụ hoàng. Nếu là đời trước, Võ ca ca tuyệt đối sẽ không như .

Bàng tiên sinh nhận lấy trà Tiểu Cúc đưa tới rồi nhấp một ngụm nhỏ, ánh mắt lại dao tới lui trên người Tố Tâm: “Công chúa, ta chỉ tới với người rằng Văn Võ đã biết sự việc của quá khứ. Hiện tại rối rắm chuyện sao mà nó biết không còn quan trọng nữa, tốt hơn hết là người nên suy nghĩ sao để an ủi nó.”

Trong lòng Tố Tâm tìm không ra manh mối, nếu là người khác căn bản không đáng để nàng lo lắng như thế. Nhưng đây lại là chuyện của Võ ca ca, sao nàng có thể không bận tâm đây. Tố Tâm hoang mang lo âu : “Tiên sinh, người nên gì bây giờ? Võ ca ca tôn kính phụ thân chàng ấy như , bây giờ biết chuyện này, phải thế nào cho đúng?”

Ánh mắt Bàng tiên sinh lóe lên, dùng ly trà che giấu một chút rồi hùa theo nàng: “Đúng , ai mà ngờ . Phụ thân nó ở trong mắt mọi người cũng là người cực kỳ cao quý, ai có thể ngờ và tưởng tượng đây, than ôi.” Thuận thế ông còn vỗ vào đùi.

Tố Tâm nhanh chóng với Bàng tiên sinh: “Việc này không liên quan đến Võ ca ca, đó là chuyện đời trước của bọn họ. Bàng tiên sinh giúp ta khuyên nhủ Võ ca ca, phụ thân chàng ấy vẫn đáng tôn sùng, ngay cả phụ hoàng ta cũng đã không còn trách ông ấy, Võ ca ca càng không nên bận lòng.”

Bàng tiên sinh gật đầu: “Phải, một câu đại bất kính thì, việc này cũng có sai lầm của hoàng thượng.”

Tố Tâm càng vội vàng đáp: “Không phải, phụ hoàng ta cũng hết cách rồi, ai bảo phụ thân của Võ ca ca ra những lời đại bất kính đó trước mặt bao người. Cho dù ông ấy không có hành thích vua, ông ấy đã có tâm tư kia, nếu phụ hoàng ta không ông ấy, e rằng sẽ trở thành sai lầm to lớn.”

Trong bụi cỏ phát ra một tiếng nhỏ, trong lòng Bàng tiên sinh cả kinh: “Vậy hoàng thượng đối với Tề Văn Võ thật sự là quá tốt, tội hành thích vua có thể tru di cửu tộc.”

Tố Tâm: “Là ý của mẫu phi ta, mẫu phi ta khuyên người không nên tổn thương đến người vô tội, phụ hoàng ta tất nhiên sẽ không trái ý bà. Nếu đúng sai cũng chẳng phải lỗi do mẫu phi ta, ân oán thù hận của người đời trước không bằng cứ bỏ qua như đi. Tiên sinh nhất định phải giúp ta khuyên nhủ Võ ca ca, tuy phụ thân chàng có ý hành thích vua lại chưa ra chuyện gì cả.”

Bàng tiên sinh đột nhiên quỳ xuống đất, trong lòng Tố Tâm thoáng trầm xuống.

Bàng tiên sinh bái lạy và hô lên: “Thần có tội, cũng vì người gửi gắm. Lừa gạt công chúa, cũng vì cảm của công chúa đối Văn Võ, tiện thần mới có thể cả gan thử công chúa giúp nó. Là thần tử phạm sai lầm, thần hổ thẹn với ân của công chúa.”

Tố Tâm nâng Bàng tiên sinh lên liền thấy bóng người đi ra từ sau thân cây, nàng đã không còn thành lời, không thu hồi lại nữa.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...