Dường như nàng vẫn không thể hiểu , mọi thứ trước mắt là sự thật sao, nếu là thật, những gì đã trải qua đều như một giấc mộng phải không?
Tiểu Lan: “Công chúa, bắt đầu từ hôm qua người đã rầu rĩ không vui, có chuyện gì sao ạ?”
Tố Tâm giật mình ngẩng đầu, “Ta không sao, phụ hoàng bảo ta đi thỉnh an, ngươi có biết là chuyện gì không?”
Tiểu Lan: “Dạ, nô tỳ nghe muốn giới thiệu một người nào đó, không biết là nhân vật lớn gì mà hoàng thượng đích thân mang người đến gặp đó!”
Tiểu Cúc: “Tiểu Lan, ngươi nghịch ngợm kìa, chuyện hoàng gia mà ngươi cũng suy đoán.”
Tố Tâm: “Không sao, ta thích các ngươi như , lúc không có người khác, với ta một vài lời thật lòng là . Các ngươi cũng đã theo bên cạnh ta ba năm rồi, ta xem các ngươi như tỷ tỷ, chỉ cần các ngươi toàn tâm toàn ý đi theo ta, tất nhiên ta sẽ bảo vệ các ngươi cả đời vô lo.”
Trong lòng Tiểu Cúc cả kinh, đây thật sự là lời của một bé bảy tuổi ra ư. Tại sao ngủ một giấc dậy, công chúa lại trở nên khác biệt như thế.
Tiểu Mai đi vào : “Công chúa, đã chuẩn bị xong rồi ạ.”
Tố Tâm nàng ta một cái mà không gì. Tiểu Cúc lại ý thấy nét mặt công chúa chợt lóe qua tia không vui.
Tiểu Lan: “Được rồi Mai tỷ tỷ, công chúa, chúng ta đi thôi!”
Tố Tâm gật đầu: “Đi thôi.” Nói xong liếc Tiểu Cúc một cái, Tiểu Cúc thuận thế phủ áo choàng lên cho nàng rồi đi ra ngoài cửa, Tiểu Trúc trông có vẻ nhát gan thì lặng lẽ đi theo phía sau. Vẻ mặt của Tố Tâm lạnh nhạt không giống như tuổi tác của mình.
“Công chúa điện hạ đến.”
Hoàng thượng đứng dậy đi tới, “Ha ha, Tố Tâm, mau lại đây, hai vị hoàng huynh của con đều đã đến rồi.”
Tố Tâm: “Tiểu Lan, Tiểu Cúc, đi theo ta, còn hai người ở bên ngoài chờ đi.” Tiểu Mai cùng Tiểu Trúc ngây ra một lúc rồi đáp: “Vâng ạ”.
Tố Tâm cũng không màng tới người khác mà đi đến ngồi vào trong lòng hoàng thượng. Mọi người đều đã thấy nhiều rồi nên không kinh ngạc, chỉ có đại hoàng tử khẽ sờ mũi, che giấu vẻ khinh thường trong đôi mắt.
Hoàng thượng ra hiệu cho An công công bên cạnh, một lát sau đó An công công liền dẫn một tiểu thiếu niên tiến vào.
An công công: “Mau thỉnh an hoàng thượng đi.”
Hoàng thượng: “Không cần, Văn Võ à! Không cần câu nệ. Đây là hoàng hậu, còn có nhị hoàng tử, còn đây là đại hoàng tử, mà người trong lồng ngực trẫm chính là Tố Tâm công chúa, còn có một tiểu hoàng tử vừa sắp tròn một tuổi nữa.” Ông xoay đầu lại với mọi người: “Đây là Tề Văn Võ, về sau chi phí ăn mặc sẽ giống như các hoàng tử.” Trong điện tức khắc vang lên các âm thanh khác nhau, tuy rằng mỗi người đều thầm thì khẽ, tiếng vẫn không nhỏ.
Hoàng hậu: “Hoàng thượng, ngài đây không phải là đang nuôi hổ tất sẽ sinh ra tai họa sao! Ai không biết hắn là Tề……”
Hoàng thượng: “Nàng thân là hoàng hậu, sao có thể bậy như , về sau bất luận kẻ nào cũng không phép nhắc tới chuyện này. À, Văn Võ, lúc còn sống Linh phi rất thích con đấy, con cứ ở tại Đình Hiên cung của Linh phi lúc sinh thời đi, Linh phi chính là mẫu phi của Tố Tâm. Tiểu An Tử, trẫm giao việc này cho ngươi đó.”
An công công nhanh chóng lĩnh mệnh thưa vâng. Chuyện khác không cần hắn nhọc lòng, chỉ cần nghe chỉ thị của hoàng thượng là rồi.
Hoàng thượng xong cúi đầu Tố Tâm : “Tâm Nhi không có ý kiến gì chứ! Con cũng không thể bắt nạt Văn Võ ca ca nhé.”
Lúc này ông mới phát hiện, Tố Tâm công chúa sớm đã rơi lệ đầy mặt bèn vội vàng hỏi: “Tâm Nhi sao ?”
Tố Tâm ngước mặt Tề Văn Võ: “Võ ca ca.”
Hoàng thượng: “Cái gì? Tâm Nhi gì?”
Tố Tâm: “Phụ hoàng, nhi thần nhớ mẫu phi, nghe người nhắc tới mẫu phi tâm nhi rất nhớ bà.”
Hoàng thượng: “Được rồi, không còn chuyện gì khác thì lui ra cả đi, Tiểu An Tử đi an bài cho Văn Võ đi, Văn Võ, có chuyện gì thì con có thể trực tiếp tới tìm trẫm.”
Từ đầu đến cuối tiểu thiếu niên đều lạnh nhạt mọi thứ mà không đáp lời, hiển nhiên mọi người ý đến hắn cũng chỉ bởi vì sự tồn tại của hoàng thượng.
Bạn thấy sao?