Tôi nhạt trước sự vô liêm sỉ ích kỷ của ta.
“Mẹ không dễ, chẳng phải là do cha nên sao?”
“Còn nữa, đừng lúc nào cũng ‘giúp tôi chăm con’, Tiểu Tiểu không phải chỉ là con của mình tôi.”
“Mẹ chỉ là giúp chăm con, muốn cảm ơn, thì tự mình cảm ơn đi.”
Mẹ chồng thấy Nhan Thành vẫn chưa tay với tôi, lao đến tát Nhan Thành hai cái.
“Mẹ nuôi con lớn như , không bằng nuôi một con chó.”
“Chó còn biết bảo vệ chủ, con thì sao, mẹ nuôi con lớn thế này, mua nhà cho con, cưới vợ cho con.”
“Con là đồ vong ơn bội nghĩa, lại cùng vợ hợp sức bắt nạt mẹ ruột mình?”
“Hôm nay nếu con không dạy dỗ vợ cho đàng hoàng, thì mang theo cái đứa xui xẻo này, và cả cái đứa con của đó, cút ra khỏi nhà của mẹ!”
11.
“Lâm Mẫn, có nghe thấy không? Còn không mau xin lỗi mẹ chúng ta?"
Nhan Thành lạnh lùng tôi.
"Xin lỗi con mẹ mày!"
Tôi đẩy mạnh Nhan Thành ra, kéo vali đã sắp sẵn, bế Tiểu Tiểu rồi lao ra khỏi cửa.
Mẹ chồng còn đắc ý mắng theo:
"Có giỏi thì đi luôn đừng quay lại!"
Nhan Thành không ngờ tôi thật sự muốn đi, định đuổi theo bị mẹ chồng giữ lại.
"Để nó đi, tao muốn xem nó sẽ đi đâu ."
"Ôi con trai của mẹ. Nếu mẹ sớm biết nó không muốn sinh con trai cho con, đừng 66 vạn sính lễ, dù có là 88 vạn, mẹ cũng không đồng ý cho nó vào cửa!"
Nhan Thành không gì nữa.
Vì chuyện sinh con thứ hai, tôi và ta đã cãi nhau không ít lần.
Nhan Thành không hiểu, rõ ràng nhà ta có thể nuôi thêm một đứa, tại sao tôi lại không muốn sinh con thứ hai?
Số tiền 66 vạn mà tôi mang từ nhà mẹ, luôn gửi tiết kiệm, cả vốn lẫn lãi lấy ra, hoàn toàn có thể nuôi thêm một đứa trẻ.
Hừ! Muốn tôi sinh con cho nhà họ Diệp, còn phải để nhà mẹ tôi bỏ tiền ra nuôi à?
Mẹ con nhà này, đúng là tính toán thật giỏi.
"Mẹ à, bà nội và ba, lại muốn mẹ sinh em trai cho con đúng không?"
Trong xe taxi, con Tiểu Tiểu ngây thơ hỏi tôi.
"Tiểu Tiểu có muốn có em trai không?"
Tiểu Tiểu kiên quyết lắc đầu:
"Không muốn! Bạn Kỳ Kỳ trong lớp con, vì mẹ ấy sinh em trai, ba mẹ ấy đã gửi ấy về nhà bà ngoại. Con không muốn ai tranh mẹ với con."
Tôi ôm chặt con mình, mắt đỏ hoe, thề với con:
"Mẹ sẽ không cần ai khác, sau này chỉ cần Tiểu Tiểu của mẹ thôi."
"Mẹ ơi, mẹ và ba có phải sẽ ly hôn không?"
Tiểu Tiểu hỏi tôi.
"Đúng , mẹ phải ly hôn với ba, nếu không bà nội và ba vì muốn có em trai, sẽ bán con cho người khác mất."
"Tiểu Tiểu, nhớ kỹ lời mẹ, từ giờ trở đi, ngoài mẹ ra, bất kỳ ai đưa con đi bệnh viện, muốn lấy m.á.u con, con đều không , nhớ chưa?"
12.
Ngày thứ hai về nhà mẹ đẻ, tôi tìm luật sư giúp tôi soạn một bản thỏa thuận ly hôn.
Sau đó, tôi mở điện thoại, cắt ghép các bản ghi âm cuộc gọi với hiệu trưởng và giáo viên chủ nhiệm, cùng thông báo khám sức khỏe của trường, rồi đăng hết lên các nền tảng truyền thông xã hội.
Cái nhà trẻ đó, tôi chắc chắn không thể cho Tiểu Tiểu học nữa.
Bây giờ cách tốt nhất là phơi bày vụ bê bối này ra ánh sáng.
Đến lúc đó, tất cả các phụ huynh đều phản đối việc cho con tham gia cái "kiểm tra gen" đó.
Nhà trẻ dù gan to thế nào cũng không dám ép trẻ em đi lấy m.á.u kiểm tra.
Tôi muốn cứu con mình.
Nhưng tôi cũng không muốn để một đứa trẻ vô tội khác thay thế Tiểu Tiểu, trở thành nạn nhân tiếp theo.
Trong vòng một đêm, tôi chia ba lần, tiêu hết 10 ngàn để mua lượt xem cho video đó.
Nhìn lượng phát và lượt thích tăng vọt, tôi suýt không nhịn .
Lần này, tôi muốn xem đám chuột trong cống ngầm đó có dám đứng ra trả lời tôi không.
Cái gọi là khám sức khỏe miễn phí, kiểm tra gen, rốt cuộc là để gì?
Sau mười giờ tối, video đó nhanh chóng lên top xu hướng địa phương.
Điện thoại của tôi bắt đầu reo điên cuồng.
Cuộc gọi đầu tiên là từ một số lạ.
Bắt máy, hóa ra là giáo chủ nhiệm Vương Tịnh Phương mà tôi đã chặn.
"Mẹ Tiểu Tiểu, chẳng phải chỉ là một lần khám sức khỏe miễn phí sao? Đã là tự nguyện, nếu phụ huynh không muốn, Tiểu Tiểu không tham gia là mà."
"Chị nhanh xóa video đó đi, coi như tôi cầu xin chị không?"
Bạn thấy sao?