Sống Lại Sau Khi [...] – Chương 3

6.

 

Nghĩ đến kiếp trước tôi và con c.h.ế.t thảm, tôi ngồi xổm ở cửa, ôm chặt lấy con .

 

Con đáng thương của tôi, bé chỉ mới năm tuổi thôi!

 

Nhỏ xíu, ấm áp, người đầy mùi sữa.

 

Kiếp trước chưa kịp lớn lên, đã bị lũ cầm thú kia chết.

 

Kiếp này, tôi sẽ không để cho bọn chúng c.h.ế.t yên ổn!!

 

......

 

“Mẹ ơi, con sắp trễ học rồi, mau đưa con đến trường!” Tiểu Tiểu vỗ vỗ tôi.

 

Tôi nảy ra một ý, bất ngờ ôm bụng, kêu lên.

 

“Ái da~ Tiểu Tiểu, bụng mẹ đau quá.”

 

“Mẹ bị sao ?”

 

“Bụng mẹ đau, bác sĩ nhỏ Tiểu Tiểu, có thể đưa mẹ đi bệnh viện ngay không?”

 

Con từ nhỏ đã thích chơi trò bác sĩ y tá, thấy mẹ “bị bệnh”, lập tức quên luôn việc đi học.

 

Tôi lấy điện thoại gọi một chiếc taxi, báo cho tài xế địa chỉ một bệnh viện ở ngoại ô xa nhất.

 

Lúc này, giáo chủ nhiệm của Tiểu Tiểu, Vương Tịnh Phương, gọi điện thoại tới.

 

“Mẹ của Tiểu Tiểu, hôm nay nhà trẻ khám sức khỏe, sao Tiểu Tiểu vẫn chưa tới?”

 

“Chị mau đưa Tiểu Tiểu đến, khám sức khỏe đã bắt đầu, sắp tới lớp chúng ta rồi.”

 

Đưa đến?

 

Đưa đến để các người mổ lấy tim gan à?

 

Tôi lạnh lùng cúp máy, tiện tay đưa Vương Tịnh Phương vào danh sách đen.

 

Lần này, các người đừng hòng đến Tiểu Tiểu của tôi!

 

7.

 

Xe chạy đến bệnh viện ngoại ô, để kéo dài thời gian, tôi quyết định tự mình một cuộc kiểm tra toàn thân.

 

Gói kiểm tra sức khỏe này, xong hết thì phải mất ít nhất nửa ngày.

 

Đợi tôi kiểm tra xong, khám sức khỏe ở trường mầm non chắc đã kết thúc rồi.

 

Trong lúc khám sức khỏe, tôi gọi điện cho bố mẹ đến.

Bố mẹ nghe tin tôi không khỏe, phải kiểm tra toàn thân, liền giật mình.

 

Đúng lúc đó, chồng tôi gọi điện đến.

 

“Lâm Mẫn, em ở đâu? Tiểu Tiểu đâu?”

 

“Cô giáo chủ nhiệm của Tiểu Tiểu không gọi cho em, bảo hỏi khi nào đưa Tiểu Tiểu đến, hôm nay nhà trẻ khám sức khỏe, em mau đưa con đến!”

 

Tôi im lặng một lát, nhỏ: “Nhan Thành, vừa rồi em suýt ngừng tim, giờ đang ở bệnh viện.”

 

“Cái gì?! Ở đầu dây bên kia, Diệp Nhan Thành giật mình, vội hỏi tôi ở bệnh viện nào.

 

Tôi tên bệnh viện.

 

Cúp máy, tôi đồng hồ.

 

Bây giờ là chín giờ sáng, chỉ cần kéo dài thêm hai tiếng, khám sức khỏe ở trường sẽ kết thúc, họ sẽ không thể lấy mẫu m.á.u của Tiểu Tiểu nữa.

 

Đến lúc đó, nhà họ Cao sao biết , Tiểu Tiểu có thể tương thích với cháu họ?

 

Còn về chồng tôi, Nhan Thành?

 

ta có ý định xấu với Tiểu Tiểu hay không, kiếp này, tôi cũng không thể tiếp tục sống với ta.

 

Kiếp trước, con quý của tôi, đã dùng mạng sống để cảnh báo tôi.

 

Hóa ra, mẹ chồng thấy tôi có Tiểu Tiểu, không muốn sinh con thứ hai nữa, luôn mong Tiểu Tiểu c.h.ế.t đi.

 

Chồng tôi, vì một nghìn vạn, đã tự tay đưa trái tim con mình cho cháu của đại gia.

 

Một gia đình độc ác như , sao tôi dám để Tiểu Tiểu tiếp tục sống với họ?

 

8.

 

Diệp Nhan Thành nhanh chóng đến bệnh viện.

 

Lúc này, hiệu trưởng nhà trẻ Tiền Chi gọi điện tới.

 

Nghe tôi bị bệnh đột ngột, không thể đưa con đi học, Tiền Chi nhẹ nhàng an ủi tôi vài câu.

 

Thay đổi giọng điệu, bà ấy liền bảo chồng tôi đưa Tiểu Tiểu đến nhà trẻ.

 

“Cơ hội kiểm tra sức khỏe lần này thực sự rất hiếm có.”

 

“Không chỉ là kiểm tra các hạng mục cơ bản, còn có kiểm tra bệnh di truyền, cái này tự trả tiền thì không ít đâu.”

 

“Lần này có ông chủ lớn sẵn sàng tài trợ miễn phí, cơ hội hiếm có, tốt nhất là để Tiểu Tiểu tham gia nhé?”

 

“Tôi đã là không tham gia! Không tham gia! Tiểu Tiểu nhà chúng tôi rất khỏe mạnh, không có bệnh di truyền gì cả!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...