Sống Lại Một Kiếp, [...] – Chương 8

11

 

Kể từ tối hôm đó, tôi thường xuyên thấy Lục Khả Phàm.  

 

Anh ta ba ngày hai bận lại xuất hiện ở bệnh viện và "vô gặp" tôi.  

 

Tôi biết ta đến để tìm Giang Hân, nên để tránh rắc rối không cần thiết, mỗi lần thấy ta từ xa, tôi đều tránh đi trước.  

 

Tôi rất rõ điều tôi cần bây giờ là giữ khoảng cách với Lục Khả Phàm, kiên nhẫn chờ giấy báo trúng tuyển đại học và đơn xin xuất ngũ, đơn từ chức phê duyệt để rời khỏi nơi này.  

 

Không biết Lục Khả Phàm nổi cơn gì khi tôi đã tránh mặt ta, ta lại tìm đến tận phòng y tá.

 

Tôi không muốn có thêm bất kỳ liên hệ nào với ta, thế là ngay trước mặt đồng nghiệp, tôi trực tiếp đòi tiền ta.  

 

Hành này khiến Lục Khả Phàm rất lúng túng. Sau đó, ta không tìm tôi nữa, lại thường xuyên nhờ cảnh vệ Tiểu Dương mang đồ đến cho tôi. Tất nhiên, tôi không nhận, tất cả đều bị tôi trả lại.  

 

Giang Hân đã tìm tôi hai lần, năng cay nghiệt: "Cô đã chia tay với Lục Khả Phàm rồi thì dứt khoát một chút, đừng lằng nhằng."  

 

Tôi xem ta như không khí. Nếu ta không mù, hẳn phải biết là Lục Khả Phàm tìm tôi, chứ tôi đâu có quấn lấy ta.  

 

Huống chi, chuyện giữa tôi và Lục Khả Phàm không đến lượt ta can thiệp.  

 

Dù tôi rất không muốn quan tâm đến chuyện của họ, vòng tròn xã hội nhỏ bé, chuyện của họ thi thoảng vẫn truyền đến tai tôi.  

 

Y tá Tiểu Trương, một người hoạt bát và nhanh nhạy tin tức, thường xuyên kể tôi nghe về họ: "Hôm nay Chỉ huy Lục lại đến bệnh viện giúp Giang Hân giải quyết một vụ tranh cãi. Nói chứ, Giang này buồn thật, tốt nghiệp đại học danh tiếng mà lại mắc lỗi trong một ca phẫu thuật thông thường."

 

"À, Giang Hân không muốn ở ký túc xá, nghe ta sẽ sớm dọn đi. Nhưng bệnh viện không thể cấp nhà ở cho ta, Chỉ huy Lục đến bệnh viện thường xuyên như , mọi người đoán ta sẽ dọn đến ở với Chỉ huy Lục."  

 

"Khương Lam, không tức giận sao? Cô thật sự quyết định chia tay với Chỉ huy Lục rồi à?"  

 

"Đây là bát cháo thập cẩm mà Chỉ huy Lục nhờ cảnh vệ Tiểu Dương mang đến cho , xem ra Chỉ huy Lục không muốn chia tay với đâu!"  

 

"À, hôm nay tôi còn thấy Giang Hân lén khóc, ta bị Chỉ huy Lục mắng."  

 

Tôi chỉ nhạt trước những chuyện Tiểu Trương kể, rồi dứt khoát với ấy: "Tôi và Lục Khả Phàm tái hợp? Trừ khi mặt trời mọc ở phía Tây!"  

 

Thời gian trôi qua nhanh chóng, cuối cùng tôi đã nhận giấy báo trúng tuyển đại học.  

 

Ngày nhận giấy báo, tôi vui mừng tột độ, đặc biệt mua kẹo để mời các y tá cùng chung.  

 

Không ngờ lúc phát kẹo, Giang Hân lại đến. Cô ta đứng ở cửa quầy y tá, gọi thẳng tên tôi: "Khương Lam, ra đây tôi có chuyện muốn hỏi !"  

 

Mặc dù Giang Hân việc ở đây một thời gian, tôi và ta chưa từng có liên hệ công việc, nên tôi không hiểu ta tìm tôi gì.  

 

Tôi đi theo ta ra ngoài, chưa kịp đứng vững thì ta đã giáng cho tôi một cái tát.  

 

12

 

Tôi không kịp đề phòng, lãnh trọn một cái tát, cơn giận bùng lên, tôi không nghĩ ngợi gì liền tát trả ta.  

 

Giang Hân hét lên: "Đánh người rồi! Khương Lam đánh người rồi!"  

 

Tôi sững sờ ta xé rách áo mình, sau đó ngồi bệt xuống đất khóc lóc thảm thiết.  

 

Chuyện này nhanh chóng kinh đến các lãnh đạo bệnh viện, tôi và Giang Hân bị gọi lên chuyện. Cô ta tố cáo tôi bôi nhọ ta, xấu ta khắp nơi, khiến ta không thể việc ở bệnh viện, bị người khác đàm tiếu.  

 

Tôi không , oan ức đến mức còn hơn cả Đậu Nga.  

 

Lúc Giang Hân đang khóc kể lể, Lục Khả Phàm xuất hiện. Anh ta chỉ nghe vài giọt nước mắt của ta đã tin hết những gì ta .  

 

Anh ta đứng ra bênh vực cho Giang Hân, ra lệnh cho tôi: "Khương Lam, xin lỗi!"  

 

Tôi không sao có thể xin lỗi? Dù Lục Khả Phàm đe dọa, tôi cũng không nhượng bộ.  

 

Cuối cùng, không ai nhường ai, lãnh đạo bệnh viện cũng không thể hòa giải.  

 

Lục Khả Phàm giận tím mặt: "Khương Lam, ngoài mặt thì một kiểu, sau lưng lại một kiểu, đúng là đê tiện! Cô cũng là phụ nữ, không biết rằng những lời đồn ác ý sau lưng sẽ rắc rối lớn thế nào cho Giang Hân sao? Tôi cho biết, quân khu hiện đang đẩy mạnh giáo dục tư tưởng, nghiêm khắc xử lý những hành vi sai trái. Nếu không xin lỗi, tôi không ngại giam vài ngày!"  

 

Lục Khả Phàm vì Giang Hân mà bẻ cong sự thật, đúng là một mối sâu đậm.  

 

Tôi biết mình không chọc nổi Lục Khả Phàm. Nếu ta cố "chơi xấu" khiến tôi bị kỷ luật, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng.  

 

Dưới áp lực của ta, tôi đành phải nhục nhã xin lỗi.  

 

Giang Hân đắc ý ra mặt, còn tôi thì cúi đầu, nỗi nhục nhã không gì tả nổi.  

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...