Căn nhà trống trơn, không có đồ đạc, không thể ở . Lục Khả Phàm đã lấy hết tiền của tôi đưa cho Giang Hân, tạm thời cũng chẳng có tiền mua sắm thêm. Cuối cùng, Giang Hân đành phải quay lại ở trong ký túc xá của bệnh viện.
10
Bệnh viện không có ký túc xá phòng đơn, các bác sĩ đều phải ở chung phòng.
Giang Hân Lục Khả Phàm đích thân đưa đến. Trước mặt ta, ta tỏ ra mềm yếu, nhu mì; khi ta rời đi, ta liền thay đổi thái độ như biến thành người khác.
Cô ta sai bảo mấy người cùng phòng giúp mình dọn giường, còn khoe khoang với họ rằng mình vốn phân công việc ở một bệnh viện lớn ở thủ đô.
Là Lục Khả Phàm đã đặc biệt đưa ta đến đây, ta thậm chí còn về quê ta để giúp ta hủy hôn ước mà gia đình đã định sẵn.
Tên chồng sắp cưới của ta vốn là một gã ngang ngược, đánh c.h.ế.t cũng không chịu từ hôn, vì Lục Khả Phàm còn phải bỏ ra không ít tiền để giải quyết.
Những lời này lọt vào tai tôi không sót một chữ, tôi chỉ khẽ , như đã hiểu rõ mọi chuyện.
Bất chợt, tôi nghĩ đến một vấn đề: Nếu tôi có thể sống lại, liệu Lục Khả Phàm cũng có thể không?
Nếu ta sống lại, việc đầu tiên ta chính là đi tìm Giang Hân, mang ta về bên mình để chăm sóc.
Còn Giang Hân, liệu có phải ta cũng giống chúng tôi, sống lại? Biết trước Lục Khả Phàm sau này sẽ trở thành người có quyền có thế, nên ta từ bỏ tất cả để đi theo ta bác sĩ quân y?
Tất nhiên, đây chỉ là suy đoán của tôi. Nhưng tôi với Lục Khả Phàm đã cắt đứt, chuyện của ta không còn liên quan gì đến tôi, mà tôi cũng không bận tâm.
Điều tôi không ngờ là vài ngày sau, khi mọi chuyện dường như đã yên bình, tôi lại thấy Lục Khả Phàm đứng trước cửa nhà mình.
Anh ta đứng dựa vào xe, hút thuốc. Nhìn thấy tôi, ta dập tắt điếu thuốc trên tay, trên mặt còn thoáng hiện một nụ : "Em về rồi!"
Tôi không trả lời, chỉ hỏi ngược lại: "Anh đến để trả tiền phải không? Tiền đưa tôi, tôi sẽ đưa giấy vay nợ!"
Lục Khả Phàm không ngờ tôi lại phản ứng như , biểu cảm lập tức đông cứng: "Khương Lam, em..."
Tôi không chút biểu cảm, hờ hững ta mà. Lục Khả Phàm vào mắt tôi, chỉ thấy sự thờ ơ và xa cách, cuối cùng ta cũng chịu thua: "Chúng ta chuyện một chút!"
"Không cần, chúng ta đã chia tay, không còn gì để cả."
"Khương Lam, biết em giận vì chuyện của Giang Hân. Nhưng với Giang Hân không như em nghĩ, giữa chúng không có gì cả."
Lục Khả Phàm cố gắng cân nhắc lời : "Giang Hân là một người rất tốt. Hoàn cảnh gia đình ấy khá đặc biệt. Cô ấy là một bác sĩ phẫu thuật rất triển vọng, gia đình bất hạnh, không muốn thấy ấy sau này không thể cầm d.a.o mổ, nên mới giúp ấy."
Kiếp trước, Giang Hân luôn đi theo Lục Khả Phàm bác sĩ chăm sóc sức khỏe. Tôi từng nghe ta tốt nghiệp trường đại học y danh tiếng, vốn định trở thành một bác sĩ phẫu thuật xuất sắc, sau này bị thương ở tay, không thể cầm d.a.o mổ, nên đành bác sĩ chăm sóc sức khỏe cho lãnh đạo.
Đây là chuyện kiếp trước tôi nghe về Giang Hân. Nhưng sao Lục Khả Phàm biết trước ta sẽ không thể cầm d.a.o mổ?
Tôi hoàn toàn chắc chắn: Lục Khả Phàm đã sống lại.
Kiếp trước ta ở bên Giang Hân, chứng kiến tất cả những gì ta trải qua, nên bây giờ ta mới sớm ra tay giúp đỡ ta.
Thật là một mối đẹp đẽ, vĩ đại!
Việc đầu tiên ta sau khi sống lại là bỏ rơi tôi để đi cứu người ta .
Tôi có nên vỗ tay tán thưởng cho của họ không?
Thật tiếc, tôi là nạn nhân, nên không cách nào vui thay cho họ .
Tôi lạnh lùng ngắt lời Lục Khả Phàm: "Chuyện của và Giang Hân không cần phải với tôi. Tôi không quan tâm. Chúng ta đã chia tay, giờ giữa tôi và chỉ còn lại một tờ giấy vay nợ."
Lục Khả Phàm không ngờ rằng đã đến nước này mà tôi vẫn không chịu lay chuyển: "Khương Lam, em chắc chắn muốn chuyện với như thế à?"
"Không thì muốn tôi thế nào? Chỉ huy Lục, tôi đã suy nghĩ rất kỹ khi quyết định chia tay với . Tôi không chơi trò lạt mềm buộc chặt. Tôi không có thời gian cũng chẳng có sức lực để . Vì tránh những phiền phức không đáng có, mong Chỉ huy Lục từ nay đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa."
Lục Khả Phàm, một người kiêu ngạo từ nhỏ, chưa bao giờ bị ai phớt lờ như . Anh ta gần như nghiến răng nghiến lợi mà ra từng chữ một: "Khương Lam, đừng có hối hận!"
"Yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không hối hận!"
Kiếp trước tôi trâu ngựa mà còn trải qua sự phản bội như , nếu tôi hối hận thì mới là người điên.
Không chần chừ, tôi bước qua người Lục Khả Phàm, đóng sầm cửa lại. Anh ta rời đi lúc nào, tôi cũng chẳng quan tâm hay để ý.
Bạn thấy sao?