Rõ ràng tôi thấy trong mắt Giang Hân có ý , ta rất vui khi Lục Khả Phàm đối xử với tôi như thế này. Cô ta đang chờ mong điều gì?
Tôi thu hồi ánh mắt Giang Hân, lạnh nhạt Lục Khả Phàm, gằn từng chữ từng câu rõ ràng: "Ngay cả khi Đoàn trưởng Lục không đến tìm tôi, tôi cũng định đến gặp để về chuyện này. Nói thật, tôi chỉ là một y tá nhỏ bé, không xứng với Đoàn trưởng Lục. Việc kết hôn này là tôi trèo cao, tôi đã nhận ra sai lầm của mình mà muốn rõ với . Giờ Đoàn trưởng Lục cũng thấy chúng ta không cần thiết phải kết hôn, thì từ giờ trở đi, tôi và Đoàn trưởng Lục cắt đứt mọi quan hệ!"
Sắc mặt Lục Khả Phàm trở nên cực kỳ khó coi, như thể vừa nuốt phải một con ruồi. Anh ta tức giận lớn: "Khương Lam, em biết mình đang gì không?"
"Tôi rất rõ mình đang gì! Chỉ huy Lục, trước đây là tôi sai, là tôi không biết xấu hổ mà đeo bám , ép buộc ! Từ giờ sẽ không có chuyện như nữa! Hôm nay chúng ta rõ, từ nay mỗi người dựng vợ gả chồng, không liên quan đến nhau nữa!"
Tôi đến mức này, cứ nghĩ rằng Lục Khả Phàm chắc chắn sẽ thuận nước đẩy thuyền mà đồng ý chia tay.
Ai ngờ, Lục Khả Phàm không những không đồng ý ngay trước mặt tôi, mà còn trừng mắt tôi như muốn ăn tươi nuốt sống.
Khi hai bên đang giằng co, Giang Hân yếu ớt ngất xỉu, Lục Khả Phàm đau lòng liền lập tức đưa ta đến bệnh viện.
Tôi không có cảm gì, quay vào nhà.
Mọi thứ đã vỡ lở, tôi cũng rõ việc chia tay. Tôi hiểu rằng, giữa tôi và Lục Khả Phàm coi như ngầm thừa nhận đã chấm dứt.
Không còn tâm trạng đau buồn vì chuyện cảm, điều tôi cần trước tiên là chuẩn bị học phí khi giấy báo nhập học đến.
Vì kết hôn với Lục Khả Phàm, những năm qua tôi thật sự đã bỏ rất nhiều công sức.
Đồ đạc trong căn nhà cưới, từ đồ gia dụng, chăn ga gối đệm đến nồi niêu bát đĩa đều là tiền lương của tôi mua.
Tôi nhiệt một mình chuẩn bị hết mọi thứ cho đám cưới, còn Lục Khả Phàm thì chẳng thèm ngó ngàng, chẳng hỏi han gì.
Năm năm việc, tôi tiết kiệm bao nhiêu đều bỏ vào chuyện kết hôn, giờ trong tay chỉ còn lại vài trăm đồng.
Vài trăm đồng chắc chắn không đủ đóng học phí và chi tiêu trong bốn năm đại học, tôi phải nghĩ cách kiếm thêm tiền.
Tôi quyết định bán hết những thứ đã chuẩn bị cho đám cưới để gom một khoản.
Nghĩ là , ngày hôm sau tôi đến căn nhà cưới để bán đồ.
Toàn bộ đồ đạc như nội thất, chăn ga gối đệm, nồi niêu bát đĩa đều mới tinh. Để bán nhanh, tôi giảm giá thấp hơn rất nhiều so với giá mua.
Trong đơn vị có không ít cặp đôi chuẩn bị kết hôn, bộ chăn ga tôi chọn rất đẹp, thế nên bán đầu tiên.
Sau đó là nồi niêu bát đĩa, cuối cùng mới đến những món đồ lớn.
Những món đồ lớn khá nặng mà giá cũng cao hơn, tôi thỏa thuận với đồng chí Cao – người muốn mua chúng. Anh ta sẽ đến lấy tủ vào ngày mai, tiền sẽ trả trước cho tôi một nửa, phần còn lại sẽ thanh toán sau khi chuyển xong.
Dù sao thì đồ đạc cũng đã bán , học phí đại học của tôi coi như đã có.
Tâm trạng tôi rất vui.
Lúc trở về chỗ ở thì trời đã tối. Tôi ghé vào quán hoành thánh ven đường ăn một bát lót dạ rồi mới về nhà.
Vừa đi vừa tính toán, bất giác ngẩng đầu, tôi thấy cửa sổ nhà mình sáng đèn.
Tiếp đó, tôi thấy chiếc xe hơi đậu ở cửa.
06
Lục Khả Phàm lại đến nhà tôi? Anh ta rốt cuộc muốn gì?
Tôi bước nhanh tới, đẩy cửa ra, liền va ngay vào Lục Khả Phàm đang định rời đi.
"Anh đến nhà tôi gì?"
Lục Khả Phàm thấy tôi thì biểu cảm trên mặt có phần mất tự nhiên: "Tôi đến lấy vài thứ."
"Lấy gì?" Tôi truy hỏi tiếp.
Thật lạ, trước đây tôi mời mọc ba lần bốn lượt mà Lục Khả Phàm còn không chịu đến.
Bây giờ chúng tôi đã chia tay, ta lại chạy đến nhà tôi, còn muốn lấy đồ đạc.
Trực giác mách bảo có điều gì đó không ổn, tôi nghiêm mặt, đưa tay ra trước mặt Lục Khả Phàm: "Đoàn trưởng Lục, tôi và đã chia tay rồi, mau trả lại chìa khóa nhà tôi!"
Lục Khả Phàm mím môi, trên mặt lộ ra vẻ tức giận: "Mọi việc phải biết chừng mực, Khương Lam, cứ luôn miệng chuyện chia tay thì thật là vô nghĩa. Nếu tôi xem đó là thật, hậu quả không phải thứ mà em có thể gánh chịu!"
Tôi tức đến mức bật : "Ai với ? Chia tay là quyết định mà tôi đã suy nghĩ kỹ. Anh mau trả lại chìa khóa nhà cho tôi!"
Tôi cho rằng với lòng tự trọng của Lục Khả Phàm, ta sẽ lấy chìa khóa ra và vứt thẳng trước mặt tôi. Ai ngờ, ta lại không như mà : "Tôi biết vì sao em giận. Không phải vì hôm qua tôi không đi đăng ký kết hôn với em sao? Hôm qua tôi có việc gấp, gia đình đồng chí Giang xảy ra chuyện, tôi bận xử lý nên mới lỡ hẹn. Đây là lỗi của tôi, tôi xin lỗi. Thế này đi, ngày mai chúng ta dành thời gian đi đăng ký kết hôn, như em hài lòng rồi chứ?"
Bạn thấy sao?