Biết sự thật khiến tôi tuyệt vọng và giận dữ. Tôi lau m.á.u trên mặt, gạt tay Tiểu Dương đang đỡ mình, mạnh mẽ xé nát tờ đơn đăng ký kết hôn trong tay.
Tiểu Dương chưa từng thấy tôi như , tròn mắt kinh ngạc tôi, há hốc miệng.
Tôi không để ý vẻ mặt của Tiểu Dương, chỉ dứt khoát xé nát tờ đơn, rồi tung lên trời như những mảnh vụn tuyết rơi lả tả.
02
Sau khi đến bệnh viện xử lý vết thương, tôi chuẩn bị quay về nơi ở.
Không ngờ tại cổng bệnh viện, tôi lại chạm mặt Lục Khả Phàm. Anh ta vội vàng dừng xe, đỡ một trẻ mảnh mai, yếu đuối như cành liễu trước gió xuống.
Chỉ một cái, tôi đã nhận ra ta. Đó chính là Giang Hân, người mà kiếp trước, sau khi tôi và Lục Khả Phàm kết hôn, đã trở thành tri kỷ tâm đầu ý hợp của ta, mọi người công nhận là bà Lục "đích thực".
Kiếp trước, Giang Hân gặp Lục Khả Phàm sau khi ta kết hôn với tôi và nhận nhiệm vụ.
Sao kiếp này, họ lại gặp nhau sớm như thế?
Trong đầu tôi vừa suy nghĩ, ánh mắt liền dừng lại ngay trên gương mặt của Giang Hân. Trán ta bị thương một mảng, như thể vừa bị ai đó đánh.
Lục Khả Phàm lo lắng cho Giang Hân đến mức không giấu nổi, thậm chí còn không để tâm đến khác biệt nam nữ, định bế ta lên bậc thang.
Có lẽ nhận ra ánh mắt của tôi, ta vô liếc qua. Thấy tôi đầu quấn băng, quần áo dính đầy máu, Lục Khả Phàm ngây người một lúc.
"Em bị sao ?"
Giọng của ta nghe rất nghiêm khắc, giống như đang trách mắng cấp dưới hoặc một người vừa sai điều gì đó.
Tôi không trả lời, chỉ chậm rãi bước xuống bậc thang.
"Khương Lam, tôi đang chuyện với em, tại sao không trả lời?"
Lục Khả Phàm nâng cao giọng, tôi vẫn không thèm để ý, chỉ bước nhanh hơn.
Phía sau vang lên giọng mềm yếu của người phụ nữ: "Khả Phàm, có phải vì em mà y tá Giang tức giận không? Nếu , đi giải thích với ấy một chút đi."
"Đừng để ý đến ta! Em bị thương, phải kiểm tra ngay lập tức!"
Tôi bước nhanh hơn, bỏ lại sau lưng cuộc trò chuyện ân cần, thân mật của hai người họ.
Nước mắt nhòe cả mắt tôi.
Tôi hận bản thân mình không có tiền đồ, rõ ràng đã trải qua một kiếp đầy đau thương như .
Rõ ràng biết cảm của mình dành cho Lục Khả Phàm chẳng khác nào lao đầu vào lửa.
Rõ ràng biết trong lòng ta không hề có tôi. Nhưng tại sao, khi ta dịu dàng, chu đáo với người phụ nữ khác, tôi vẫn không tránh đau lòng, buồn bã?
Như một hồn ma, tôi lặng lẽ quay về nơi ở. Trên đường đi, không ít người quen gặp tôi, ai cũng lo lắng hỏi han về vết thương trên đầu.
Tất cả mọi người đều nhận ra tôi bị thương rất nặng, đều bày tỏ sự quan tâm.
Nhưng người đàn ông mà tôi đã dành trọn cảm, đến c.h.ế.t đi sống lại, lại không màng bận tâm chút nào.
Trong mắt Lục Khả Phàm, chỉ có Giang Hân.
Nghĩ đến kiếp trước, tôi độc trong căn phòng lạnh lẽo, chỉ nhờ vào niềm tin và để cố gắng gượng qua ngày.
Nghĩ đến những đêm tôi vì vất vả, vì nhớ ta mà khóc ướt gối bao nhiêu lần.
Nghĩ đến việc Lục Khả Phàm và Giang Hân nương tựa, gắn bó bên nhau, chưa từng dành cho tôi chút cảm hay an ủi nào, cuối cùng tôi cũng hoàn toàn c.h.ế.t tâm.
Lục Khả Phàm, kiếp này, tôi sẽ không ngu ngốc mà đuổi theo nữa!
Tôi mở ngăn kéo, lấy giấy ra, bắt đầu viết đơn xin xuất ngũ.
Tôi nhập ngũ y tá là vì Lục Khả Phàm. Bây giờ, đã không còn ý định tiếp tục đuổi theo ta, tôi quyết định rời khỏi nơi này.
Việc đầu tiên phải là nộp đơn xin xuất ngũ, từ chức.
Bước tiếp theo, tôi quyết định đi học. Kiếp trước, tôi rất rõ bản thân mình không xứng với Lục Khả Phàm. Để có thể bắt kịp ta, để có thể đứng ngang hàng với ta, tôi luôn ôn luyện thi cử.
Kiếp trước, tôi đã tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học và nhận giấy báo trúng tuyển vào Đại học Công nghệ Quốc phòng.
Tôi vốn định dành món quà bất ngờ này cho Lục Khả Phàm, ta rất bận, mãi không có thời gian.
Tiếp đó, ta nhận nhiệm vụ rời đi, mẹ ta gặp tai nạn xe. Tôi không thể bỏ mặc bà ta, nên đành cam chịu từ bỏ cơ hội học tập, trở thành một người phụ nữ nội trợ.
Kiếp này, đã không còn chuyện kết hôn với Lục Khả Phàm, tôi sẽ đến trường đại học, đi một con đường hoàn toàn khác so với kiếp trước.
03
Tôi đến nộp đơn xin xuất ngũ, lãnh đạo trực tiếp phụ trách tôi ở bệnh viện quân khu cứ tưởng rằng tôi xin nghỉ việc là vì kết hôn.
"Tiểu Khương à, kết hôn với Đoàn trưởng Lục cũng đâu ảnh hưởng gì đến công việc? Sao lại chỉ nghĩ đến đương thế này? Phụ nữ phải gánh nửa bầu trời, đừng đặt cả cuộc đời mình vào và gia đình, có sự nghiệp của riêng mình vẫn là tốt nhất."
Bạn thấy sao?