Sống Lại Một Kiếp, [...] – Chương 1

Tôi sống lại vào đúng ngày đi đăng ký kết hôn lần thứ mười với vị hôn phu là Chỉ huy quân đội – Lục Khả Phàm.

 

Giống như kiếp trước, Lục Khả Phàm lại cho tôi leo cây.

 

Biết trước kết cục sẽ ra sao, tôi xé nát đơn đăng ký kết hôn và bắt đầu lập kế hoạch mới cho cuộc đời mình!

 

Điều khiến tôi bất ngờ là Lục Khả Phàm cũng sống lại rồi. Việc đầu tiên ta sau khi trở lại là tìm người trong lòng mình – Giang Hân – sớm hơn hai năm và đưa ta về chăm sóc ân cần.

 

Lục Khả Phàm cho rằng tôi sẽ giống như kiếp trước, khúm núm cầu xin của ta, ngoan ngoãn để ta chà đạp.

 

Đáng tiếc, ta đã nghĩ quá nhiều.

 

Tôi đã quyết định từ bỏ ta từ lâu rồi!

 

...

 

Nhiều năm sau, Lục Khả Phàm phải vượt ngàn khó khăn để xuất hiện trong đám cưới của tôi.

 

Nhìn thấy tôi và người chồng sĩ quan quân đội cao lớn, điển trai nắm tay nhau rót rượu, Lục Khả Phàm hoàn toàn sụp đổ.

 

Anh ta mắt đỏ hoe hỏi tôi: "Khương Lam, tại sao kiếp này em không cần nữa...?"

 

01

 

Tất cả mọi người đều biết rằng, vị sĩ quan trẻ tuổi đầy triển vọng nhất ở Quân khu miền Nam – Lục Khả Phàm, sắp kết hôn với một y tá bình thường.

 

Ai ai cũng đều cảm thán rằng số tôi thật tốt, có thể gả cho một đứa con cưng của trời như Lục Khả Phàm.

 

Tôi cũng cho rằng, việc gả cho Lục Khả Phàm là sự ưu ái của ông trời dành cho tôi.

 

, tôi hớn hở đợi Lục Khả Phàm suốt năm tiếng đồng hồ tại sảnh giấy đăng ký kết hôn.

 

Thật đáng tiếc, Lục Khả Phàm không xuất hiện. Sau năm tiếng chờ đợi, cảnh vệ của ta – Tiểu Dương, mới khoan thai đến muộn.

 

Tiểu Dương thông báo với tôi bằng giọng điệu mang theo sự thương cảm, hệt như chín lần trước bị Lục Khả Phàm cho leo cây, bảo rằng hôm nay Lục Khả Phàm có việc gấp, không thể đến .

 

Tôi cầm bộ hồ sơ đăng ký kết hôn đã điền đầy đủ thông tin, lòng tràn đầy thất vọng bước ra khỏi Cục Dân chính.

 

Vui mừng bao nhiêu khi đến thì thất vọng, buồn bã bấy nhiêu khi quay về.

 

Vì tâm trạng không vui, tôi không để ý dưới chân nên dẫn đến trượt ngã từ bậc thang xuống, bị thương đến mức mặt mũi bầm dập, m.á.u me đầy mặt.

 

Và rồi, tôi sống lại. Tất cả những gì xảy ra trong kiếp trước hiện lên trong đầu tôi như một bộ phim quay chậm.

 

Kiếp trước, sau những lần đeo đuổi không chút tự tôn nào của tôi, sau khi bị cho leo cây hơn mười lần, cuối cùng tôi và Lục Khả Phàm cũng nhận giấy đăng ký kết hôn.

 

Nhưng cuộc sống sau hôn nhân không ngọt ngào và hạnh phúc như tôi đã tưởng tượng.

 

Ngày thứ ba sau khi cưới, Lục Khả Phàm nhận nhiệm vụ rời đi. Ba mươi ngày sau đó, mẹ Lục gặp tai nạn xe, bị cắt cụt chân dẫn đến liệt toàn thân.

 

Để một người vợ hiền trợ giúp chồng, không kéo chân ta lại, tôi âm thầm cất giấy báo nhập học của Đại học Công nghệ Quốc phòng, xuất ngũ về nhà, chuyên tâm chăm sóc mẹ Lục.

 

Sau đó, tôi phát hiện mình mang thai.

 

Từ lúc mang thai đến khi sinh con, Lục Khả Phàm chưa từng xuất hiện lấy một lần. Anh ta luôn bận rộn nhiệm vụ ở nơi khác.

 

Đến khi ta trở về, con trai tôi đã ba tuổi.

 

Lục Khả Phàm lập công, thăng chức liên tục, từ đoàn trưởng lên lữ đoàn trưởng rồi quân đoàn trưởng.

 

Còn tôi bị kẹt lại ở nhà, chăm sóc con cái và người mẹ chồng bị liệt.

 

Số lần tôi gặp Lục Khả Phàm chỉ đếm trên đầu ngón tay.

 

Ba mươi năm sau, vào lúc mẹ ta hấp hối, bà ta không có chút cảm kích nào dành cho tôi, mà chỉ toàn là cay nghiệt trách móc: "Tất cả là tại ! Nếu không phải nhất quyết gả cho Khả Phàm, nó đã không phải chạy đi nhiệm vụ để tránh mặt . Tôi cũng sẽ không gặp tai nạn mà liệt cả đời. Khả Phàm của tôi vì mà lỡ dở cả một đời. Nếu còn chút lương tâm thì hãy ly hôn, để Khả Phàm và Giang Hân bên nhau."

 

Đứa con trai tốt nghiệp đại học của tôi cũng : "Mẹ, mẹ không xứng với cha. Đừng vì cuộc hôn nhân này mà ràng buộc cha nữa, trả tự do cho cha đi!"

 

Tôi càng khiếp sợ hơn khi biết rằng, bên cạnh Lục Khả Phàm từ lâu đã có một bông hoa tri kỷ là Giang Hân.

 

Tất cả mọi người đều cho rằng tôi đã chiếm lấy danh phận vợ của Lục Khả Phàm, khiến ta và Giang Hân lỡ dở.

 

Mẹ chồng nghĩ , tôi không cảm thấy quá đau lòng, đứa con trai do tôi một tay nuôi lớn lại đứng về phía họ, trách móc tôi.

 

Ba mươi năm hy sinh của tôi trong mắt họ hóa ra lại không đáng một xu, thật đáng buồn .

 

Cơn phẫn nộ khiến tôi quyết tâm đi tìm Lục Khả Phàm để hỏi cho rõ ràng, song lại gặp tai nạn xe trên đường.

 

Tôi nhắm mắt lại trong sự bất cam.

 

Cơn đau đầu nhức nhối không rõ là di chứng của tai nạn hay do cú ngã khỏi bậc thang.

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...