3
Tôi và Tạ Hành từng là chiến hữu vô cùng ăn ý, từ ngày công ty mới thành lập, tôi chính là nhân viên đầu tiên.
Từ trợ lý đủ mọi việc hành chính, nhân sự, đến khi bắt đầu tham gia kiểm thử sản phẩm.
Sau này công ty thiếu nhân lực phát triển, tôi tự học lập trình, chập chững viết code từ front-end cho đến toàn bộ stack.
Khi sản phẩm dần ổn định, Tạ Hành lại điều tôi sang phòng thị trường, tôi dẫn dắt cả đội đi từng bước giành về từng dự án một.
Tôi đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết để có ngày hôm nay, tất cả đều là thứ tôi xứng đáng có .
Giờ đây, với vai trò phó tổng, tôi cũng đã cầm trong tay số cổ phần gốc tương xứng, chỉ chờ ngày công ty lên sàn để đổi đời.
Vậy mà ngay trước thềm niêm yết, Tạ Hành lại bắt tôi ký từ bỏ cổ phần.
Dù bồi thường rất hậu hĩnh, cả hai chúng tôi đều hiểu rõ:
Số tiền đó sao có thể sánh với giá trị tăng vọt của cổ phiếu sau khi niêm yết?
Tôi tưởng như là đã đủ, ai ngờ ta còn muốn tôi nghỉ việc?!
Lúc này, cuối cùng Tạ Hành cũng hơi lộ vẻ chột dạ, ánh mắt lảng tránh, không dám tôi thẳng mặt:
“Phó Khả, lần này công ty mua lại cổ phần của em với giá cao hơn hẳn dự kiến, để tránh bị các cổ đông khác bàn tán, tôi khuyên em nên từ chức đi. Em yên tâm, tiền bồi thường công ty sẽ trả đầy đủ.”
Tôi bật cay đắng:
“Tôi hiểu rồi, Tổng giám đốc Tạ. Tôi cầu khoản bồi thường cũng phải chuyển khoản ngay hôm nay, nếu thì tôi ký luôn.”
Tạ Hành gật đầu đồng ý.
Cuối cùng, trước cửa văn phòng của ta, hai chúng tôi còn diễn thêm một màn “bình rượu giải binh quyền” đầy cảm.
Tươi bắt tay, lịch sự ôm nhẹ, bịn rịn chia tay.
Chỉ có điều, công ty còn chưa lên sàn, “Triệu Khuông Dẫn” lúc này chưa phải là Tống Thái Tổ, còn tôi cũng chẳng phải “Thạch Thủ Tín” kết nghĩa của hắn.
Thật đáng ghê tởm.
Mọi người đều sững sờ tôi thu dọn đồ đạc trên bàn và lần lượt chào tạm biệt từng người.
Tôi chỉ là nhà có việc gấp, Tổng giám đốc Tạ thông cảm nên cho tôi nghỉ dài hạn, vì không muốn ảnh hưởng đến công việc của công ty nên tôi chủ xin nghỉ việc.
Cuối cùng, rời khỏi công ty trong ánh mắt tiếc nuối của mọi người.
Đồ đạc của tôi khá nhiều, tôi không định lấy gì cả.
Thứ duy nhất tôi mang đi, chỉ là một vài món cần thiết…
Và hơn mười triệu lạnh lùng trong tài khoản ngân hàng.
So với mấy chục triệu của kiếp trước thì chẳng đáng là bao.
Nhưng mỗi giây phút ở bên Tạ Hành đều khiến tôi thấy ghê tởm.
Nếu hôm nay ta không ra màn kịch này, tôi cũng sẽ tự nghĩ cách rút lui.
Tôi chỉ không ngờ rằng ta lại ra tay trước một bước.
Tôi không rõ Tạ Hành trọng sinh về thời điểm nào, trước đó hoàn toàn không có tĩnh gì, lần này đột nhiên muốn đá tôi ra khỏi cuộc chơi — chẳng lẽ ta cũng vừa mới sống lại?
Việc ta sốt ruột đến , tôi nghĩ đến cái tên đầu tiên chính là Tống Sơ Hạ.
Tôi từng vài lần cùng Tạ Hành tham gia họp lớp cấp ba, năm nào ta cũng tham gia, thậm chí còn nhiều lần là người bỏ tiền tổ chức.
Trước đây tôi còn từng rằng, tốt nghiệp bao nhiêu năm rồi mà vẫn lưu luyến cũ như , chẳng lẽ trong đám ấy có “bạch nguyệt quang” nào à?
Tạ Hành lúc đó lập tức nghiêm mặt, dặn tôi sau này đừng mấy lời kiểu đó nữa, cảm của ta dành cho tôi không ai phép nghi ngờ.
Trong những lần họp lớp mà tôi tham dự, lần nào cũng có Tống Sơ Hạ.
Cô ta vốn xuất thân từ gia đình khá giả, mấy năm gần đây cha ta bị lừa bởi vài tên lừa đảo, muốn kiếm tiền nhanh nên sa vào bẫy.
Kết quả là gia sản tiêu tan, còn kéo theo cả họ hàng bè sản, chính mình thì gánh khoản nợ khổng lồ.
Tống Sơ Hạ quả thật rất xinh đẹp, như đóa hoa mỏng manh sắp tàn, ngồi yên lặng cau mày mà khiến người ta thương xót, si mê.
Rất lâu sau tôi mới biết, Tống Sơ Hạ hồi đó gia cảnh giàu có, tính cởi mở, đối với Tạ Hành – một đứa trẻ xuất thân gia đình đơn thân – cũng không phân biệt đối xử, việc gì cũng kéo theo ta.
Chính điều đó đã trở thành một tia sáng ấm áp trong khoảng thời gian trung học nhạy cảm và yếu đuối của Tạ Hành.
Vì thế kiếp trước, ta mới có thể cùng Tống Sơ Hạ đẩy tôi xuống vực sâu.
Anh ta theo đuổi tôi, chẳng qua vì tôi là cộng sự nhiều năm, từ công việc đến cuộc sống đều là người phụ tá ưu tú.
Hơn nữa, công ty sắp niêm yết, tôi nắm giữ lượng lớn cổ phần, ta thậm chí còn để tôi người đại diện pháp luật của công ty.
Kết hôn với tôi chính là sự tối đa hóa lợi ích.
Thật buồn khi tôi còn tưởng rằng ta thật lòng với mình, sau khi ở bên nhau thì đối với ta một mực nghe lời, thuận theo mọi thứ.
Khi Tạ Hành đề nghị giúp đỡ Tống Sơ Hạ, tôi đồng ý không chút do dự, thậm chí còn chủ giới thiệu luật sư của mình giúp ta.
Tống Sơ Hạ biết rõ điều đó.
Tôi thực sự không ngờ mình lại nuôi ra một con sói mắt trắng như !
Mỗi lần nghĩ đến những chuyện mình ở kiếp trước, tôi chỉ muốn tát cho mình một cái.
Đúng là ngu hết chỗ !
4
Khi tôi báo tin mình nghỉ việc cho Trương Dương, ấy chỉ mỉm hài lòng:
“Cuối cùng em cũng tỉnh rồi.”
Mắt tôi chợt cay cay.
Một năm bên Tạ Hành, tôi coi ta như thần linh để tôn thờ.
Dù sao khi mới vào nghề đã việc dưới trướng một người lãnh đạo như , tôi trưởng thành rất nhanh.
Chúng tôi từng cùng nhau vượt qua gian khó, đến khi sự nghiệp thành công rực rỡ, ta lại chủ theo đuổi tôi.
Dù chỉ là một câu nhẹ nhàng: “Mình ở bên nhau nhé?”
Tôi từng ngây thơ nghĩ rằng đó là định mệnh.
Tôi đã chân thành ta, chăm sóc ta từng ly từng tí.
Tôi từng ta đến nỗi ngẩng mặt theo, hận không thể tuyên bố với cả thế giới rằng tôi có .
Nhưng con người đó… đã chết từ kiếp trước rồi.
Kiếp này, tôi sẽ để cho bọn họ nếm đủ những gì họ đáng phải nhận!
Tống Sơ Hạ đã yên ắng một thời gian, ngay cả Tạ Hành cũng ngoan ngoãn bất .
Tôi không cần dò hỏi cũng có tin tức truyền đến.
Nghe gần đây hai người họ bị chủ nợ chặn trước cửa nhà, đến mức không dám ló mặt ra ngoài.
Tống Sơ Hạ từ trước đến nay luôn mang dáng vẻ tiểu thư kiêu kỳ, giờ bị ép đến mức như , gì còn mặt mũi mà xuất hiện trước mặt tôi?
Bây giờ Trương Dương chính là cọng rơm cứu mạng của ta.
Nhưng lần trước tôi đã từ chối rất dứt khoát, nên ta nhất định sẽ phải tính toán kỹ càng để đạt mục tiêu.
Tôi kiên nhẫn chờ đợi.
Và tôi cũng không phải chờ quá lâu.
Tại buổi tiệc kỷ niệm thành lập văn phòng luật Trương Dương, sự kiện có quy mô lớn, mời cả giới tinh từ nhiều ngành nghề.
Là cựu phó tổng công ty, tôi đã mời từ sớm. Dù đã rời công ty, tôi vẫn là thân của Trương Dương, đương nhiên không thể không đến.
Văn phòng Trương Dương nổi tiếng trong ngành, nên buổi lễ tổ chức vô cùng hoành tráng.
Tôi đến sớm, tranh thủ cơ hội mở rộng mối quan hệ.
Tạ Hành và Tống Sơ Hạ cùng nhau xuất hiện.
Dù Tạ Hành từng là trai tôi, kể từ lúc tôi rời công ty, chúng tôi không còn liên hệ gì nữa.
Mục tiêu của họ rất rõ ràng – nhắm thẳng vào Trương Dương.
Tôi chỉ đứng từ xa, nâng ly rượu, lặng lẽ quan sát.
Tôi thấy bọn họ chỉ trao đổi vài câu đơn giản, Trương Dương liền lịch sự gật đầu, định quay người rời đi.
Không ngờ Tống Sơ Hạ lại đưa tay chặn ấy lại, mấy câu gì đó.
Trương Dương kinh ngạc quay sang tôi.
Tôi đặt ly rượu xuống, bước tới:
“Có chuyện gì , đại luật sư?”
Trương Dương tôi, hơi bất đắc dĩ:
“Cô Tống đây muốn kể với tôi vài chuyện liên quan đến em, những chuyện mà tôi chưa từng biết. Em có chuyện gì giấu tôi à?”
Tôi vô tội ấy:
“Chắc là không có đâu. Mối quan hệ giữa chúng ta thế này, chẳng lẽ cần Tống phải hộ sao?”
Tạ Hành lạnh lùng tôi và Trương Dương đối đáp qua lại, mở miệng:
“Khả Khả, em đừng quên, mới là trai của em. Em ở đây liếc mắt đưa với Trương Dương, có còn coi ra gì không?”
Giọng của ta không hề hạ thấp.
Hai người họ đều là những nhân vật nổi bật trong ngành, hôm nay lại là buổi tiệc của Trương Dương, còn tôi là cựu phó tổng, quen biết cũng không ít.
Trong chốc lát, mọi ánh mắt trong hội trường đều đổ dồn về phía chúng tôi. Tôi thậm chí có thể tưởng tượng ra các tiêu đề báo ngày mai:
【Luật sư Trương chen chân vỡ cảm?】
【Tổng giám đốc Tạ mọc sừng công khai giữa tiệc?】
【Phó tổng Phó yếu đuối, hóa ra lại ra tay thô bạo như thế?】
【May mà tổng giám đốc Tạ vạch trần bộ mặt thật của Phó Khả, nếu không nữ này mà tung hoành, không biết bao công ty sẽ tiêu đời.】
Chỉ cần còn muốn sống ở xã hội này, những lời đồn như đủ để hủy hoại một người, một doanh nghiệp.
Tôi Tạ Hành, giọng lạnh lùng:
“Tạ Hành, ba ngày không liên lạc chẳng phải ngầm thừa nhận chia tay rồi sao? Lúc bận chăm sóc Tống như người một nhà, có nhớ rằng chúng ta đã gần một tháng không liên lạc không? Có cần tôi chiếu lại cho xem đã gì suốt tháng qua không?”
Tôi quay sang Tống Sơ Hạ, nhẹ:
“Cô Tống, tôi cũng rất tò mò, một người xa lạ như định tiết lộ bí mật gì của tôi với tôi ?”
Tạ Hành bước lên một bước:
“Phó Khả, em đừng quá đáng. Chuyện giữa chúng ta, kéo Sơ Hạ vào gì?”
“Chẳng phải em đã đánh ấy đến sưng cả mặt ở văn phòng sao? Chẳng lẽ không nên xin lỗi?”
Lời cáo buộc này còn chấn hơn cái trước.
Tạ Hành giả vờ xót xa mở lời:
“Mấy ngày nay Sơ Hạ rất buồn, hôm nay đến đây chỉ là muốn nghe một lời xin lỗi từ em. Em xin lỗi ấy đi.”
Tôi hai người trước mặt, mặt không cảm .
Đúng là không biết xấu hổ thì vô địch thiên hạ.
Bạn thấy sao?