9.
"Tổng giám đốc Trầm, mẹ chồng của muốn đuổi bà ấy ra khỏi nhà, bà ấy đã lớn tuổi như rồi, không sợ bà ấy ở bên ngoài gặp chuyện gì sao? Chẳng nhẽ lương tâm của không lo lắng chút nào sao?"
Một phóng viên trẻ vừa mở miệng đã gán cho tôi cái mũ vô lương tâm, suýt nữa tôi bật .
"Cô , có thể cho tôi xem thẻ phóng viên của không?"
Cô trẻ rõ ràng hoảng hốt, lúc này một người đàn ông trung niên khác lên tiếng rất chính nghĩa: "Tổng giám đốc Trầm không muốn trả lời câu hỏi của chúng tôi, lại muốn xem giấy tờ của này, không phải là để sau này tìm ấy phiền phức đấy chứ?"
"Trầm Chiêu Đễ tôi hành xử đứng đắn, không đến mức khó một trẻ, ..." Tôi ngẩng đầu đám người khí thế hung hăng trước mặt, ngả người ra sau: "Tôi không khó mọi người, mà là vào khí thế của mọi người, như thể hôm nay muốn đến để khó tôi."
"Chuyện đúng sai thế nào cũng không biết, kia vừa mở miệng đã tôi muốn đuổi mẹ chồng tôi đi, ấy có bằng chứng gì?"
"Dựa vào những video các người cắt ghép lung tung ư? Vậy thì tôi phải giữ lại một ít bằng chứng, sau này kiện cáo cũng có thể tìm ra thủ phạm chứ? Dù sao Trầm Chiêu Đễ tôi và Tập đoàn Triêu Dương liên quan mật thiết, danh dự của tôi bị tổn , danh dự của công ty tôi bị tổn , tôi tìm ai để lý luận đây?"
Từng câu từng chữ kết hợp với thái độ bình tĩnh của tôi đưa ra lời cảnh cáo tới đám người kia.
Muốn đối phó với cá nhân tôi, còn muốn lật đổ Tập đoàn Triêu Dương, họ cũng phải cân nhắc năng lực của mình.
Cho dù đằng sau bọn họ có chỗ dựa, nhỡ người đó không quan tâm nữa, liệu họ có còn đường lui không?
Nhưng giàu sang phú quý thường đi kèm với rủi ro nguy hiểm, cũng có người không sợ: "Vậy ý của Tổng giám đốc Trầm là thừa nhận việc đuổi mẹ chồng của mình đi phải không?"
Tôi liếc cửa ra vào, trợ lý đã dựng sẵn máy quay, cùng với điện thoại trên tay nhân viên, rất tốt, sân khấu đã sẵn sàng.
"Tại sao lại ?"
"Cô bán ngôi nhà bà ấy đã sống nhiều năm, bà ấy già yếu lại không có thu nhập, chẳng phải là đuổi bà ấy ra ngoài, muốn lấy mạng bà ấy sao?"
Lý Thúy đúng lúc biểu hiện, lau nước mắt than khóc: "Số tôi sao khổ thế này, giá như lúc con trai tôi qua đời, tôi cũng nên đi theo nó, thì có phải là tránh cảnh đến già còn phải chịu uất ức như không, trời ơi, ông hãy đón tôi đi thôi!"
"Năm đó nếu không nhờ tiền bồi thường của con trai tôi, Trầm Chiêu Đễ sao có ngày hôm nay?"
"Bây giờ ta đã là Tổng giám đốc Trầm cao cao tại thượng rồi, ta muốn vong ơn phụ nghĩa, lấy mạng của tôi, trời ơi thật bất công, một người như , ta có đức hạnh và năng lực gì mà có thể trở thành nhân vật xuất chúng chứ, ta đơn giản chỉ là một con quỷ dữ mang lốt người mà thôi!"
"Chỉ đáng thương cho đứa cháu trai bé bỏng của tôi, bị ta cả đời, một người ngoan ngoãn như , ta bảo đi đông không đi tây, ta bảo ly hôn thì ly hôn, ta vẫn chưa hài lòng hay sao, ta thật sự muốn chết nhà họ Khuông của chúng tôi ta mới cam tâm sao?"
Bà ta khóc đến mức khiến người nghe đều đau lòng, xót thương, trong lời kể của bà ta, tôi chính là một kẻ ác độc xấu xa, không tha cho bất kì ai, xứng đáng bị ác quỷ khắp chốn đày đọa, trời đánh sét đánh cũng không đáng tiếc.
Những lời đó khiến tôi tức giận, sau đó tôi bảo trợ lý bê máy chiếu ra.
"Cho mọi người xem một chút, những thứ này hoàn toàn chân thực, mọi người có thể thoải mái kiểm chứng."
"Tấm ảnh đầu tiên này là thỏa thuận ly hôn giữa tôi và con trai bà ta, cũng chính là chồng quá cố của tôi, chỉ là ngày chúng tôi định đi thủ tục ly hôn, ta đã gặp tai nạn xe, còn về việc tại sao ta bị trời , ai có hứng thú có thể đi tìm hiểu thêm, tôi sẽ không mất thời gian của mọi người ở đây."
Tôi vừa dứt lời, Lý Thúy đã kích nhảy dựng lên, vẻ mặt như thể tôi gì có lỗi với bà ta, điều đó không ảnh hưởng đến tôi.
Tôi thậm chí còn tranh thủ bảo người gọi 120, phòng khi bà ta thật sự xảy ra chuyện gì, ảnh hưởng đến danh tiếng của công ty.
"Tấm ảnh thứ hai này là biên bản phân chia tiền bồi thường tử vong của con trai bà ta, lúc đó xảy ra bất hòa, chúng tôi đã báo cảnh sát, đồn cảnh sát cũng có lưu lại hồ sơ, mọi người cho rõ, tiền bồi thường tử vong của con trai bà ta, tôi chỉ nhận một nửa, ở đây có chữ ký của bà ta, không thể giả mạo ."
Nói xong tôi lại lướt xuống một chút: "Tấm ảnh này là số tiền tôi đã chi cho Lý Thúy những năm qua, như viện thẩm mỹ, viện trị liệu, cấy tế bào gốc... tính ra cũng gần 10 triệu."
"Cho nên mọi người đừng tôi vô lương tâm, tôi hoàn toàn không đồng ý, như mọi người thấy phía trên, tôi và con trai bà ta đã ly hôn rồi, những năm qua tôi vẫn đối xử với bà ta như thể mẹ mình, tôi không biết người khác có thể đến mức nào, tôi đã tận tâm tận lực."
"Cô cũng không thiếu số tiền này mà, chỉ là nuôi một bà lão thôi."
"Đúng , đã nuôi nhiều năm như rồi, cũng không thiếu mấy ngày sau này của bà ấy, sao lại phải chuyện tuyệt như chứ?"
Lúc này có nhân viên hô to một tiếng: "Trời ơi, các người tiếng người đi không? Tổng giám đốc Trầm của chúng tôi có tiền thì phải nuôi bà ta sao? Đạo lý gì chứ?"
"Đúng , các người có lòng nhân ái như , các người đem bà ta về nuôi đi!"
Tôi giơ tay, bảo mọi người đừng , kéo ánh mắt mọi người trở lại màn chiếu: "Còn tấm này nữa, đây là giấy chứng nhận nhận nuôi Khuông Tự Thăng của tôi và chồng cũ."
"Bên cạnh là ảnh của Khuông Tự Thăng và chồng cũ tôi, mọi người xem, đứa trẻ nhận nuôi có giống ông ta không, còn cả bà ta nữa, mọi người có thấy sống mũi của ba người này, vô cùng giống nhau không?"
Hiện trường vang lên tiếng cảm thán, thậm chí có người không nhịn hô to: "Tổng giám đốc Trầm, sao đứa con trai này lại giống chồng cũ của đến ? Không phải đó chính là con ruột của hai người chứ?"
"Không thể nào, lúc sinh con , tôi đã cắt tử cung rồi, tôi không có khả năng sinh nữa." Giọng của tôi tràn ngập tiếc nuối.
"Hả? Không nghe Tổng giám đốc Trầm còn có con nữa đó!"
"Vậy thì phải hỏi bà Lý đây rồi, bà xem, rốt cuộc bà đã bán con tôi đi đâu?"
Bạn thấy sao?