2.
Đôi mắt lạnh lùng tàn nhẫn và cả giọng kia giống hệt chồng cũ của tôi.
Trong lòng tôi chợt nảy ra một suy đoán táo bạo, chẳng lẽ Khuông Tự Thăng thực sự là con của chồng cũ tôi sao?
Nhưng trước mắt tôi phải ứng phó với nó đã: "Lời này mà con cũng có thể thốt ra khỏi miệng sao! Sao mẹ lại có thể dạy ra một đứa vô tâm vô phế, bất nhân bất nghĩa như con cơ chứ?"
Sắc mặt Khuông Tự Thăng trở nên khó coi, vẻ kìm nén như thể tôi là kẻ thù của nó: "Mẹ, sao mẹ có thể con như ? Chẳng lẽ mẹ thật sự nỡ để con đi sao?"
"Có gì mà không nỡ?" Sắc mặt tôi cũng lạnh nhạt theo, "Người muốn ly hôn là con, người có lỗi với người khác cũng là con, Trầm Chiêu Đễ mẹ đây ở Long Thành cũng coi là nhân vật có máu mặt, con đừng ra chuyện gì để ảnh hưởng đến việc ăn của mẹ, nếu không thì mẹ con chúng ta sẽ phải tính sổ rõ ràng đấy."
Ánh mắt Khuông Tự Thăng thay đổi, lập tức trở nên mềm mỏng, như van xin: "Mẹ, con chỉ sợ mẹ cảm thấy không ổn thôi, nhà chúng ta kiếm tiền cũng không dễ dàng, cái này... thôi thì mẹ sao con nghe !"
Sắc mặt của tôi dịu đi một chút: "Con nghĩ là tốt nhất, gần đây chúng ta đang cạnh tranh với nhà họ Tống một khu đất khai thác ở phía đông, đừng để mấy chuyện của con ra biến số, vì cái tiểu mà mất cái đại."
“Vâng vâng, con nghe lời mẹ hết.”
Bạn thấy sao?