14.
Tôi đến bệnh viện tâm thần thăm Khuông Tự Thăng: "Mẹ, mẹ ơi con sai rồi, mẹ tha thứ cho con đi, con biết mẹ cũng sống lại rồi, kiếp trước con toàn bị con đĩ Lâm Thanh lừa, con không cố ý tổn thương mẹ đâu, mẹ ơi, mẹ mau cứu con, con chính là đứa con mẹ nuôi lớn mà... Con biết rất nhiều chuyện tương lai, mẹ tin con đi, chỉ cần có con ở đây, con nhất định sẽ giúp Triêu Dương ngày càng phát triển..."
Nó tha thiết tôi, bất chấp sự ngăn cản của bác sĩ, cứ mãi không ngừng, tôi nhíu mày về phía bác sĩ điều trị bên cạnh: "Tôi nghe gần đây các có một phương án điều trị mới, là thông qua xung điện điện áp thấp kích thích hệ thần kinh..."
Vui vẻ thương lượng xong phương án điều trị tiếp theo với bác sĩ, trước khi đi tôi lại đến xem Khuông Tự Thăng.
Anh ta đã tiêm thuốc an thần, bị trói nằm trên giường tĩnh lặng.
Khi thấy tôi vào, tâm có chút dao , rất nhanh đã bình tĩnh trở lại.
Vẻ mặt như sống không bằng chết.
Nhưng mới chỉ thôi sao.
"Chắc hẳn rất tò mò, cuộc sống của tôi ở bệnh viện tâm thần kiếp trước đúng không?" Tôi thì thầm bên tai ta một câu.
Anh ta đột ngột quay đầu tôi, toàn thân kích .
Nhưng ta đã bị trói, không thể cử , ngay cả cũng không rõ, chỉ có thể phát ra âm thanh ư ử.
Tôi khẽ rời khỏi nơi đó.
Sau đó nghe Vương Chúng Hưng, nhân cùng đứa con riêng đi du lịch bị xe đ//âm trúng.
Tình nhân đang mang thai và đứa con riêng của ta chết tại chỗ, Vương Chúng Hưng thì bị đâm thành tàn phế nửa người trên.
Mọi việc đã xong, sức khỏe của Linh Nguyệt cũng hồi phục gần như hoàn toàn.
Lúc đầu khi sinh, con bé vì thiếu máu đã dùng máu của tôi, tôi luôn lo lắng sẽ có vấn đề, cho dù bác sĩ đã xử lý bằng tia xạ, cũng không thể đảm bảo an toàn 100%.
Nhưng may mắn thay, ông trời cũng thương xót hai mẹ con chúng tôi, để chúng tôi bình an vượt qua kiếp nạn này.
= Hết =
Bạn thấy sao?