1
Mở mắt lần nữa, ta trở về đêm tân hôn. Thượng Quan Bồi dùng ngọc như ý để vén khăn voan đỏ.
Ta ngẩng đầu , Thượng Quan Bồi cũng đang ta. Hắn lông mày kiếm mắt sao, lạnh lùng kiêu ngạo, ánh mắt lại đầy dịu dàng.
Nhưng chỉ cần quan sát kỹ, thật ra cũng không khó để phát hiện ra sự lãnh đạm và xa cách ẩn sau sự dịu dàng đó.
Chỉ là kiếp trước ta quá hắn, niềm vui trong lòng đều muốn tràn ra ngoài, sao có thể ý đến những chi tiết này.
“Phu nhân”. Thượng Quan Bồi mỉm , nhẹ nhàng gọi ta. Giọng ấm áp như ngọc.
Nhưng sau vẻ ngoài dịu dàng đó là một trái tim lạnh lẽo đến cực điểm.
Không đúng, hắn không phải không có trái tim, chỉ là đã dồn hết cảm cho nữ nhân khác.
Ta thu lại suy nghĩ, cúi đầu khẽ gọi “Phu quân”.
Mọi người xung quanh thấy liền bắt đầu trêu chọc, “Phu thê Thượng Quan gia sao lại khách sáo thế, như không , phí mất đêm tân hôn rồi!”
Thượng Quan Bồi nhẹ, bất đắc dĩ “Các ngươi đừng chúng ta nữa, phu nhân nhà ta mặt mỏng, không chịu nổi mấy lời đó đâu…”
Nói xong liền nháy mắt ra hiệu cho người bên cạnh, người đó ngay lập tức tiến lên giải vây.
“Được rồi, Thượng Quan huynh sau này phải cùng phu nhân mời chúng ta một bữa mới , ta thấy Tú Mãn Lâu không tồi đâu.”
“Được, tất nhiên không thành vấn đề! Cứ định ở Tú Mãn Lâu.” Thượng Quan Bồi hào sảng đáp.
“Vậy các vị, chúng ta ra ngoài trước đi, Thượng Quan huynh, lát nữa huynh phải tự ba ly…”
“Được, , tất cả đều theo ý các ngươi.” Thượng Quan Bồi nhận một cách thoải mái khiến những người muốn giỡn đêm tân hôn cũng phải chịu thua, mọi người rồi rời đi.
“Phu nhân vừa mới vào cửa, Thượng Quan huynh đã bảo vệ rồi.”
“Vẫn là phu nhân có phúc, lấy phu quân tốt như Thượng Quan huynh.”
Nghe những lời trêu chọc xung quanh, ta giả vờ cúi đầu xấu hổ, trong lòng lại đau đớn như bị dao cắt.
Không phải vì sợ ta mặt mỏng, không chịu nổi trò .
Mà là vì trong đám người đó có Tô công tử, mà tiểu công tử này quan hệ rất tốt với tỷ tỷ của hắn. Nếu niềm vui đêm phòng thực sự truyền đến tai Tô tiểu thư, chỉ sợ hắn lại phải tốn không ít công sức để giải thích.
Còn ba chén rượu đó, cũng là để tránh đêm phòng với ta một cách đường hoàng, vì ai cũng biết tửu lượng của hắn rất kém.
Dù không có bằng hữu hắn trêu chọc, hắn cũng sẽ uống thêm vài chén để tránh mặt ta.
Đúng là một công tử như ngọc Thượng Quan Bội.
Những bằng hữu của hắn lại uống thêm một lúc ở ngoại viện rồi giải tán.
Thượng Quan Bội mặt đỏ bừng, đôi mắt có chút mơ màng, vẫn kiên nhẫn giải thích với ta.
“Phu nhân, ta đi phòng khác rửa mặt trước, mùi rượu này thực sự khó chịu.”
Lời vừa dứt, bên ngoài đã vang lên tiếng ồn ào.
Ta phất tay, ra hiệu cho người gọi những người ồn vào.
Tiểu tư thân cận của Thượng Quan Bội, vừa thấy Thượng Quan Bội, liền vội vàng .
“Đại nhân, Tô phủ phái người đến tìm.”
Ánh mắt mơ màng của Thượng Quan Bội lập tức trở nên trong sáng, liền đẩy cửa rời đi.
Đến cửa mới nhớ còn có tân nương, quay người dặn ta.
“Phu nhân, ta có việc gấp cần xử lý, nàng đừng đợi ta, mệt thì cứ nghỉ trước.”
Nói xong cũng không để ý phản ứng của ta, quay người vội vàng rời đi.
Oanh Ca mặt đầy kinh ngạc, quay đầu ta, đầy bất mãn: “Tiểu thư, gia sao lại đi như , hôm nay là đêm phòng hoa chúc của các người mà.”
“Cô gia đêm nay đi như , tin tức chắc chắn truyền khắp phủ, ngày mai đám bà tử nha hoàn trong phủ không biết sẽ đồn đại gì về người nữa!”
“Còn Tô phủ kia lại là nhà đại hộ gì, sao không biết ý tứ, đêm phòng hoa chúc còn đến phiền!”
2
Oanh Ca càng càng tức, ta khuôn mặt phồng lên của nàng, ngược lại thấy có vài phần buồn .
Kiếp trước cũng như , đêm tân hôn, Thượng Quan Bội cũng ra lựa chọn như , bỏ lại ta mà đi tới Tô phủ.
Nhưng lúc đó ta không biết lý do luôn nghĩ lỗi là do bản thân nên mới không phu quân thích.
Oanh Ca là nha hoàn thân cận của ta, tự nhiên không thể ta chịu ủy khuất như . Thi thoảng đều phàn nàn trước mặt ta.
Kiếp trước, ta như con rùa rụt đầu, chỉ biết bắt Oanh Ca im miệng, như thể chỉ cần nàng không , những ủy khuất của ta không tồn tại.
Cho đến một lần say rượu, Thượng Quan Bội trong giấc mơ thốt lên tên Uyển Uyển, ta mới biết nguồn gốc của mọi ủy khuất của ta.
Là Tô Uyển, nữ tử mà hắn giấu trong lòng.
Khi đó vì Tô Uyển đã gả đi mà hắn chỉ có thể âm thầm , không gì.
Nhưng lúc đó ta đã đi sai đường, luôn nghĩ chỉ cần ta hiền thục, Thượng Quan Bội sẽ hồi tâm chuyển ý.
Ta vì mặt mũi, ngoài mặt giả vờ hòa thuận với hắn, bên trong lại phải đối phó với mẫu thân hắn.
Vì thấy ta lâu không có tĩnh, mẫu thân hắn đặc biệt tới phủ, nhắc nhở mắng chửi ta, hàng ngày nhục mạ ta là con gà mái không biết đẻ trứng.
Mà Thượng Quan Bội chưa bao giờ đỡ cho ta một câu.
Sau đó mẫu thân hắn lại mang tới vài nương lành lặn, bảo ta đưa vào cửa thiếp.
Rõ ràng là Thượng Quan Bội không muốn, sợ Tô Uyển hiểu lầm hắn, hắn lại không chịu thật, chỉ dỗ dành mẫu thân hắn rằng hắn ta sâu đậm, không muốn thêm người mới vào phủ.
Mẫu thân hắn tin là thật, trút hết mọi cơn giận lên ta, mắng ta là kẻ ghen tuông, thậm chí còn Thượng Quan Bội bỏ ta.
Người ngoài đều Thượng Quan Bội là nam nhân si , sao lại cưới phải người ghen tuông như ta.
Ngay cả danh tiếng của Thôi phủ cũng bị tổn , hôn sự của cháu ta cũng bị hủy.
Phụ thân gửi thư trách mắng ta, mẫu thân thì thương ta, tưởng ta có vấn đề về sức khỏe, ngày ngày cầu nguyện, tìm thuốc khắp nơi cho ta.
Tất cả sự bất mãn của Thượng Quan gia đều trút lên tôi, mà ta vì cái gọi là thể diện, chỉ có thể im lặng, nuốt hết mọi ủy khuất.
Đến khi ta hiểu ra, muốn về Thôi phủ tìm sự giúp đỡ. Thượng Quan Bội lại lo lắng ta ra sự thật sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Tô Uyển, ngầm cho ta uống thuốc, giam cầm ta ở hậu viện.
Còn phụ mẫu ta vì thất vọng về ta, cũng không còn quan tâm đến ta nữa, đường lui của ta hoàn toàn bị cắt đứt.
Không qua mấy năm, ta trầm uất mà chết.
Thậm chí khi ta chết rồi Thượng Quan Bồi cũng không buông tha cho ta, với bên ngoài rằng thương thê tử quá cố, không muốn nạp thiếp. Nhưng rõ ràng hắn chỉ muốn giữ thân trong sạch cho Tô Uyển.
Nhưng ta rốt cuộc đã gì sai!
Những gì ta phải chịu đựng, không phải vì ta có lỗi, mà là vì Thượng Quan Bội và Tô Uyển!
Vì , lần này, khi thấy Thượng Quan Bội vẫn ra lựa chọn giống như kiếp trước, ta chỉ nắm chặt chiếc khăn voan. Một lúc lâu sau, ta nhẹ.
Cũng , sống lại lần nữa, ta vốn không định đặt tâm tư vào Thượng Quan Bội nữa.
Không phải là không hận, mà là thế gian vốn dĩ không công bằng với nữ tử, ta bây giờ không có khả năng trả thù họ.
Nhưng nếu họ còn định lấy ta ra lá chắn, thì dù có chết, ta cũng phải cắn họ một miếng.
Bạn thấy sao?