Phó Lê chẳng màng đến hàng chục nhân viên xung quanh, mắng chửi Thẩm Yến không tiếc lời, phàn nàn không biết cách chụp ảnh, lỡ giấc ngủ dưỡng nhan của ta.
Thẩm Yến cúi đầu, giọng thì thầm nhỏ nhẹ dỗ dành.
Những người phía dưới đều nhạo, Phó Lê nuôi một con chó.
Cũng có người Thẩm Yến biết cúi mình nhẫn nhục, vì muốn bám lấy nổi tiếng hơn mà chịu mọi nhục nhã.
Tôi đứng ngoài ánh đèn, Thẩm Yến không thấy tôi, tôi lại thấy sự thảm của ta.
Trong lúc phỏng vấn, có người khe khẽ chế giễu giọng địa phương nặng của Thẩm Yến.
Tôi nhớ lại quá trình chăm bón kỹ lưỡng cho bông hoa này ở kiếp trước.
Bước đầu tiên là kéo Thẩm Yến ra khỏi sự tự ti đi theo ta từ thời thơ ấu.
Anh ta có mấy người chị tài giỏi, trong nhà hiếm khi ta khen ngợi, còn tôi thì ngày ngày viên, khen ngợi ta.
Anh ta luôn dùng tóc mái để che mặt, tôi đưa ta đi cắt tóc, đeo kính áp tròng, ngày ngày khen mắt đẹp lắm.
Anh ta chuyện mang khẩu âm nặng, tôi học theo cảnh trong phim, cùng ta ngậm nút chai rượu vang và đọc báo.
Thẩm Yến rất thông minh, học cái gì cũng nhanh.
Mối quan hệ của chúng tôi từ thích tài năng dần trở nên mờ ám, cuối cùng tiến tới bên nhau.
Kiếp trước, Thẩm Yến đã đứng trên sân khấu lưu diễn toàn cầu, khiến cả hội trường khóc nức nở, chẳng ai biết trước khi ra mắt, ta chỉ là một chàng trai tự ti và nhẫn nhục, đến chuyện cũng không trôi chảy.
Giờ đây, ta cũng đứng trên sân khấu, chỉ là không còn ai giúp ta tháo bỏ chiếc mặt nạ tự ti đó.
12
Ba năm hẹn ước sắp đến.
Trong ba năm qua, tôi và Bạch Thừa giữ liên lạc qua email.
Qua từng lá thư, chúng tôi chia sẻ cuộc sống, thảo luận về xu hướng nhạc trong và ngoài nước, ấy cũng chỉ bảo tôi nhiều điều trong sáng tác.
Dù mỗi người ở một nơi, dường như chúng tôi còn gần gũi hơn cả khi trước đây, chỉ cách nhau một bức tường.
Sau khi thành lập phòng thu, Neo lần lượt phát hành vài ca khúc đơn lẻ, tạo tiếng vang nhỏ và nhận một số lời mời nhạc nền cho các đoàn phim.
Gần đến lúc tốt nghiệp, chúng tôi nhận lời mời từ chương trình ‘Minh Nhật Tỏa Sáng’.
Tôi biết, thời đại của chúng tôi sắp đến.
Cùng nhận lời mời còn có Thẩm Yến và Phó Lê.
Điều khác biệt là, ngày trước tôi chỉ lẽo đẽo đi theo Thẩm Yến phục vụ trà nước.
Còn giờ đây, tôi cầm trên tay số báo danh của buổi sơ tuyển, đứng chờ lên sân khấu như cậu thiếu niên thiên tài năm nào.
Qua vài vòng tuyển chọn khu vực, cuộc thi tiến vào vòng chung kết toàn quốc, chương trình bắt đầu phân phối thí sinh cho các chuyên viên trang điểm chuyên nghiệp.
Vừa ngồi xuống chưa bao lâu, có một rụt rè gõ cửa, hỏi xem chuyên viên trang điểm bên này có thể đi theo ấy một lát không.
“Có chuyện gì thế nhỉ? Tự mình trễ giờ không đến kịp trang điểm, còn đòi chiếm dụng người khác!”
Chuyên viên trang điểm là một trẻ, miệng oang oang phàn nàn trước mặt chúng tôi.
“Không sao, phần còn lại bọn em tự lo .” Trong Neo ai ai cũng là dân có nghề, trước khi ghi hình không cần chuyện.
“Ôi, nếu người nào cũng một nửa như các em, tôi đã niệm Phật rồi!” Cô càng càng bực, “Dựa vào đám fan mạng hâm mộ, chúng tôi không dám khiếu nại, chưa từng thấy kiểu người nào ngang ngược như thế!”
“Lần trước Tiểu Mẫn kẻ mắt cho ta, chỉ cần không hài lòng một chút là ta giật bút khỏi tay, suýt nữa đâm vào mắt Tiểu Mẫn!”
Cô tên Tiểu Mẫn vẫn còn chưa hết kinh hoàng, “Bạn trai ta cứ cúi đầu xin lỗi chúng tôi, dỗ dành ta, mà mệt. Thật tiếc, một chàng đẹp trai như .”
“Hiểu gì chứ, mấy bài hát của nhóm đó đều do ta viết. Cậu kia, chỉ dựa vào cái mặt để ăn bám, không cung phụng như công chúa sao ?” Tôi rất ngạc nhiên khi nghe thấy đánh giá như .
Tôi nhớ kiếp trước, khi thi tuyển, chúng tôi nghèo đến mức không có tiền tạo hình, chỉ dựa vào khuôn mặt trời sinh của Thẩm Yến mà chân chất hát qua từng vòng đấu, một đường vượt qua các đối thủ để vào vòng chung kết.
Có thể , gương mặt ấy là ưu thế kém nổi bật nhất trong tất cả ưu thế của cậu ta.
Không ngờ ở kiếp này lại trở thành vốn liếng của của hắn.
Nghĩ đến thật đáng buồn.
……
Các thành viên khác đã trang điểm xong, đi trước đến buổi diễn tập. Khi tôi đang tóc, có người gõ cửa bước vào.
“Sơ Dao, lâu rồi không gặp.” Giọng trầm khàn, vừa nghe liền biết miệng không rời khỏi điếu thuốc lá.
Qua chiếc gương trang điểm sáng, tôi thấy một người đàn ông cao gầy tiến lại gần.
Mái tóc đen dài buộc hờ hững, lông mày u ám, gương mặt gầy gò, trên người phảng phất mùi khó chịu.
Thì ra là học cũ của tôi, Thẩm Yến.
Hình dáng hiện tại của ta khiến tôi hoàn toàn không liên tưởng nổi đến ta cách đây ba năm, thậm chí là bất kỳ lúc nào trong kiếp trước.
Tôi đặt cây uốn tóc xuống, bước tới chào hỏi.
Bạn thấy sao?