Sống Lại, Hoa Khôi [...] – Chương 7

Khoảng thời gian đó, tôi ban ngày đi học, sau giờ học lại đi thêm, ban đêm thức khuya tự học cắt ghép video giúp ta. 

 

Chẳng mấy chốc, lượng fan của Thẩm Yến trên mạng đã đạt đến hàng triệu, trở thành giọng ca nghiệp dư nền tảng săn đón. 

 

Chính nhờ sự nổi tiếng này, một chương trình giải trí lúc bấy giờ đã ý đến ta.

 

Trong video của ta có cảnh gió trăng, có tiếng hát, lại chẳng hề có tôi. 

 

Kiếp trước, tôi không quan tâm, chân thành xem thành công của ta là thành công của chính mình. 

 

Thật ra tôi và Bạch Thừa đều giáo dục âm nhạc tốt, chỉ là khi đó tôi gặp Thẩm Yến, một người có thiên phú tuyệt vời. 

 

Hè năm đó ở bên ta, tôi mới nhận ra sự khác biệt giữa một thiên tài và người chỉ có chút "tài năng".

 

Những bản nhạc ta tiện tay viết, những giai điệu ta bất chợt ngân nga, là độ cao mà cả đời tôi cũng không với tới. 

 

Giờ đây, tôi chỉ muốn sống cho chính mình. 

 

Tôi vốn dĩ cũng có tài năng, cớ gì phải nền cho người khác?

 

Thời gian trôi nhanh như bóng câu qua cửa. 

 

Hai năm đã qua, tôi không tìm hiểu bất cứ tin tức nào về Thẩm Yến. 

 

Cho đến một ngày, một người chung của tôi và Thẩm Yến bất ngờ gọi điện, phấn khích hỏi tôi có biết chuyện gì không.

 

Thẩm Yến và Phó Lê đã thành lập một nhóm nhạc. 

 

Họ công ty giải trí phát hiện, vào nghề với hình tượng "cặp đôi nhân" bước vào làng giải trí, ca khúc đầu tiên ra mắt vào ngày debut của họ đã bùng nổ trên toàn nền tảng chỉ sau một tuần.

 

Tôi nhấn vào nghe thử.

 

Giai điệu và ca từ quen thuộc tràn vào tai.

 

Toàn thân tôi run lên.

 

Đó chính là ca khúc tôi từng nghe đến không biết bao nhiêu lần, dù có hóa thành tro cũng không quên : Đêm hạ và tiếng ve.

 

Chính bản nhạc ngây ngô này đã trở thành tấm vé giúp Thẩm Yến bước vào làng giải trí, sau đó lan tỏa khắp nơi.

 

Chỉ là…

 

Tôi kéo xuống dưới, phần tác giả của ca khúc ghi:

 

Phó Lê.

 

11

 

Đầu dây bên kia, người cũ phấn khích tám chuyện với tôi.

 

Sau buổi tiệc chia tay lần đó, không hiểu sao Thẩm Yến lại bỗng nhiên "để mắt" đến hoa khôi của trường, hai người chẳng biết bằng cách nào lại trở thành một đôi.

 

Một phiên bản khác lan truyền ngoài kia là lúc đầu, hoa khôi có phần khinh thường Thẩm Yến, cho rằng ngoài tấm bằng đại học danh tiếng thì chẳng có gì đáng để khoe khoang. 

 

, Thẩm Yến ngày ngày hát cho ta nghe. Hoa khôi nghe xong có chút cảm , cũng chỉ là cảm thôi.

 

Cho đến khi ta người tìm kiếm tài năng phát hiện. Tuy nhiên, công ty nhận thấy ta chỉ có mỗi ngoại hình, bên trong thì trống rỗng, nên mãi vẫn chưa ký hợp đồng .

 

Lúc này, Phó Lê nghĩ đến Thẩm Yến, một bên nhận lời theo đuổi của , một bên đề nghị công ty ký hợp đồng với cả hai, dùng danh nghĩa là cặp đôi nhân để ra mắt.

 

Phó Lê chê Thẩm Yến đeo kính trông u ám, chuyện thì ngô nghê và khô khan, cầu công ty lại hình tượng cho .

 

Cặp đôi có sự đối lập cực lớn này nhanh chóng trở nên nổi tiếng trên các nền tảng xã hội.

 

Người cũ trêu tôi, hỏi có hối hận không. Ai cũng đồn rằng vì ngày đó tôi từ chối thân mật với Thẩm Yến, nên Phó Lê mới có cơ hội xen vào.

 

Tôi đáp, đó e là điều không hối hận nhất trong cuộc đời này. 

 

Không có điều thứ hai.

 

Năm ba đại học, tôi bắt đầu chuẩn bị cho việc thành lập phòng thu cá nhân.

 

Kinh nghiệm lần trước một tay giúp Thẩm Yến mở phòng thu rốt cuộc cũng có đất dụng.

 

Tôi bắt đầu đăng tác phẩm trong giới nhỏ, kết giao một nhóm có cùng chí hướng, cùng nhau lập thành một nhóm nhạc tân cổ điển tên là Neo.

 

Cha vô cùng ủng hộ định hướng phát triển hiện tại của tôi, tìm thầy giỏi nhất để chỉ dạy và tạo điều kiện tốt nhất.

 

Có nhân mạch, có tài nguyên, Neo nhanh chóng ký hợp đồng với công ty có uy tín trong ngành.

 

Trong buổi chụp ảnh cho tạp chí, chúng tôi cờ gặp Thẩm Yến và Phó Lê.

 

Lúc đó, Phó Lê hất một ly cà phê nóng vào người trợ lý. Buổi chụp không suôn sẻ, ta bùng nổ cơn giận ngay trước mặt mọi người.

 

Hình tượng của Thẩm Yến có vẻ tinh tế, thực ra chỉ để nền cho Phó Lê, kiểu trang điểm và trang phục lố lăng này hoàn toàn không hợp với .

 

Trong lúc chụp, ta luôn cúi đầu, tránh né ống kính.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...