Sống Lại, Hoa Khôi [...] – Chương 4

"Anh không tham gia đội của cậu ta, đừng tưởng không biết lý do cậu ta chọn !"

 

Thẩm Yến giận dữ đập cây đàn ghita xuống sàn, tiếng vang lớn đến chói tai, "Anh không hát nữa, chưa?"

 

"Anh không thể trưởng thành hơn sao? Anh có biết, vì cơ hội này mà…"

 

Tôi đau lòng đến quặn thắt, giận ta chỉ biết ghen tuông với Bạch Thừa mà chưa bao giờ quan tâm đến cơ chế thi đấu.

 

Để vào danh sách ưu tiên của giám khảo, trước tiên phải lọt vào bảng xếp hạng phổ biến.

 

Vì từ bỏ du học, gia đình đã cắt đứt nguồn kinh phí của tôi. Mọi thứ từ quảng bá đến tiếp thị đều tốn kém, để giúp ta lọt vào bảng xếp hạng, tôi đã cắn răng bán đi di vật là một cây vĩ cầm độc nhất vô nhị của mẹ mình để lại.

 

Đó là món quà đầu tiên mẹ tặng tôi khi tôi thắng giải cuộc thi âm nhạc, cũng là vật mà giáo viên của mẹ tặng cho bà khi bà tốt nghiệp, khó lòng tìm món nào quý giá hơn.

 

"Cậu ta thật sự muốn giúp sao? Hay em đã gì?" Đôi mắt Thẩm Yến đỏ ngầu, từng bước ép tôi vào góc bàn trang điểm, "Em đã bán đi linh hồn của em, hay là…"

 

Bàn tay lạnh ngắt của ta mạnh mẽ kéo cổ áo của tôi.

 

Tôi vừa khóc vừa tát ta một cái.

 

Anh ta ngẩn ra, không nửa lời, rồi cúi người ôm chặt tôi, vừa xin lỗi vừa trao cho tôi những nụ hôn đầy thương cảm, rằng bản thân chịu áp lực quá lớn, khi thấy khoảng cách với Bạch Thừa thì không kìm nén .

 

Tôi âm thầm tìm Bạch Thừa xin lỗi, hy vọng ấy có thể cho Thẩm Yến thêm một cơ hội.

 

Bạch Thừa thất vọng ra mặt.

 

"Đúng là vì em, mới quan tâm đến cậu ta. Anh muốn xem bản thân thua kém chỗ nào.”

 

"Giờ xem ra, không thua đâu, chỉ là sai khi đã chọn tin em.”

 

"Em chọn sai người rồi."

 

Tôi nắm chặt đôi tay đã không còn chơi đàn, hít sâu một hơi.

 

"Anh ấy chỉ thiếu một cơ hội.”

 

"Em xin , Tiểu Bạch, một lần cuối cùng."

 

Sự việc náo loạn trên sân khấu hôm đó không bị ghi vào bản phát sóng, cuối cùng Thẩm Yến vẫn tham gia vào đội của Bạch Thừa.

 

Sự thật chứng minh rằng phong cách của Bạch Thừa là thích hợp nhất với ta.

 

Thẩm Yến đoạt ngôi vô địch trong cuộc thi, nổi tiếng vang dội, từ đó một bước lên mây.

 

Chỉ là Bạch Thừa chưa bao giờ quay về nước.

 

Kiếp trước, cho đến khi tôi qua đời, chúng tôi cũng chưa từng gặp lại.

 

7

 

Bạch Thừa rất nhanh đã đến nơi.

 

Anh khoác chiếc áo gió màu cà phê, gương mặt sắc nét, trưởng thành và điển trai.

 

Anh chỉ lớn hơn chúng tôi hai tháng khi đứng giữa một đám sinh viên vừa tốt nghiệp, lại nổi bật đến mức khiến người khác phải ý. 

 

Vừa đến, đã bị cả đám vây quanh.

 

Phó Lê lập tức tiến tới, giọng ngọt ngào nũng, “Anh ơi, từ khi nào em có thêm một chị dâu thế? Nếu với cũ cố lừa tụi em, chắc chắn tụi em không tha đâu đó.”

 

Tôi đỏ mặt, lùi về phía Bạch Thừa, lí nhí , “Anh ấy phải đợi thi xong mới ở bên nhau, sợ ảnh hưởng đến việc ôn thi của mình.”

 

“Ôi trời ơi!” Cả đám đồng thanh reo lên.

 

Tôi nhân cơ hội kéo cổ áo của xuống, ghé sát tai thì thầm, “Anh tốt bụng giúp em một lần nhé.”

 

Thậm chí, tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần là nếu bị đẩy ra, tôi sẽ đi ngay. 

 

Bảo tôi hôn Thẩm Yến? Không có cửa đâu.

 

Chưa kịp truyền lời, Bạch Thừa đã tự nhiên vòng tay qua eo tôi, kéo tôi vào trong lòng, quay qua với mọi người, “Tối nay tôi thanh toán, ai muốn gọi thêm gì cứ tự nhiên.”

 

Phó Lê mắt ngấn lệ to tròn, cắn môi cố nén lại.

 

Bạch Thừa chẳng mảy may để ý, cúi xuống ân cần hỏi tôi, “Em còn muốn ăn gì không? Có mệt không? Muốn về trước không?”…

 

Sự xuất hiện của thu hút mọi ánh , không ai còn để ý đến sự hiện diện của Thẩm Yến.

 

Không biết ai trong đám đột nhiên hỏi, hình của trò chơi kia tính sao đây?

 

Từ lúc tôi nhắc đến “ trai,” Thẩm Yến giống như đám mây đen lặng lẽ rút vào góc khuất, có vẻ không dám tin rằng tôi có thể đương ngay trước mặt ta.

 

Bạch Thừa bật thoải mái, “Mấy người chẳng phải chỉ muốn xem hôn thôi sao?”

 

Anh lơ đễnh hất lọn tóc trên trán, mím môi mỏng.

 

“Bảo bối của tôi đi hôn người khác, chắc chắn là không rồi.

 

“Để tôi hôn thay ấy, không?”

 

Cả đám hò hét phấn khích, rần rần, ngực dậm chân.

 

“Đừng nữa.” Tôi đánh vào cánh tay Bạch Thừa mấy cái, “Anh cũng không hôn người khác đâu đấy.”

 

8

 

Trò chơi kết thúc khi Thẩm Yến uống cạn hai ly rượu vang đỏ và trắng. 

 

Đôi mắt ta vì men say mà ánh lên vẻ ướt át, đỏ hoe, lặng lẽ tôi và Bạch Thừa thì thầm thân mật. 

 

Anh ta lại mở thêm một chai bia, đờ đẫn ngửa đầu tu một hơi dài.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...