Sống Lại, Hoa Khôi [...] – Chương 23

13

 

Ngày giỗ kiếp trước của Sơ Dao, cuối cùng cũng đến.

 

Tối mai có một lễ trao giải quan trọng ở thành phố Y, vốn dĩ tôi không nên rời xa vào ngày này.

 

Nhưng tôi không thể thay đổi bất cứ quyết định nào của kiếp này chỉ vì biết trước đó là ngày giỗ.

 

Dù bây giờ tôi nghi ngờ Sơ Dao cũng rất có khả năng trùng sinh, tôi cũng không dám kiểm chứng với ấy trước ngày giỗ.

 

Quá đau đớn.

 

Mỗi giây trôi qua đều là sự dày vò.

 

Trước khi lên máy bay, tôi theo thói quen báo cáo hành trình của mình cho ấy, gọi mấy lần mà không thấy bắt máy.

 

Tôi lập tức từ sân bay quay về nhà.

 

Vừa mở cửa, tôi đã thấy ấy ướt đẫm mồ hôi, bị bóng tối trong phòng giam cầm.

 

Cô ấy bị ác mộng dày vò, móng tay cắm sâu vào cánh tay trắng nõn, để lại từng vệt máu.

 

Mái tóc đen rối bù, quấn quanh cổ.

 

Như bị mãng xà siết chặt.

 

Tôi ôm lấy ấy, kéo ra khỏi cơn ác mộng.

 

Cô ấy khóc nức nở trong vòng tay tôi.

 

Cuối cùng, chúng tôi đã chia sẻ bí mật trùng sinh vào khoảnh khắc này.

 

"Anh chẳng thể gì, chỉ có thể chờ em tự thay đổi."

 

Tôi nâng mặt lên, đặt lên đó những nụ hôn đầy thương xót.

 

Giọt nước mắt nóng hổi rơi trên lòng bàn tay tôi.

 

"Là em, đã chọn gọi cho , từ bỏ sự cứu rỗi vô nghĩa, chúng ta mới có cơ hội đi đến hôm nay."

 

Và chúng tôi, vẫn còn một cuộc đời rất dài phía trước.

 

14

 

Tiểu Bạch Chỉ là một món quà bất ngờ.

 

Vốn dĩ sau khi kết hôn, chúng tôi còn định tận hưởng vài năm thế giới hai người, sự xuất hiện của bé đã đảo lộn kế hoạch, khiến trưởng bối hai bên đến không khép miệng.

 

Ngay cả cha mẹ tôi, những người vẫn du lịch vòng quanh thế giới, cũng từ Iceland trở về, bàn bạc với bên thông gia về kế hoạch giáo dục tương lai của Tiểu Bạch Chỉ.

 

Dường như chỉ có mình tôi là lo lắng.

 

"Em nghĩ sẽ là một người cha tốt chứ?"

 

Với chút hạnh phúc nhỏ bé mà tôi chật vật nắm giữ sau hai kiếp phong ba, tôi vẫn cứ mãi lo lắng bất an.

 

"Em đã với con bé rồi, con bé có một người cha tuyệt vời." Sơ Dao tinh tế cảm nhận, khẽ khàng an ủi.

 

"Đến lúc đó, cưng chiều con, còn em cưng chiều . Anh thấy phương án này thế nào?" Cô ấy mỉm , khẽ vuốt ve bụng đang hơi nhô lên.

 

"Trần Sơ Dao, em dẻo miệng ghê đó." Tôi bẹo má , "Nào, để lau cho em nhé."

 

"Cút."

 

---

 

15

 

Tiểu Bạch Chỉ ba tuổi, trước ánh mắt không nỡ của các trưởng bối, thẳng bước vào nhà trẻ mà chẳng thèm ngoái đầu lại.

 

Ngày hôm sau, tôi đã bị giáo gọi đến để chuyện.

 

Tiểu Bạch Chỉ đã đánh nhau với một cậu bé trong lớp.

 

Nói đúng hơn là bé ra tay một chiều, cậu bé chẳng hề đáp trả.

 

Phụ huynh của cậu nhóc nắm tay con, đến văn phòng tố cáo.

 

"Bạch Chỉ, sao con lại ra tay?" Tôi cúi xuống hỏi con chẳng sợ trời, chẳng sợ đất của mình.

 

Cô bé ngẩng đầu, vẻ mặt đầy ngơ ngác, "Cậu ấy thích con."

 

Cả phòng lặng thinh.

 

Cậu bé xấu hổ trốn sau lưng mẹ.

 

"Thích thì thích, sao con lại đánh cậu ấy?"

 

"Cậu ấy đi khắp nơi thích con, con thấy rất mất mặt." Tiểu Bạch Chỉ không hài lòng.

 

"Vậy rốt cuộc cậu thích ai?" Cậu bé không nhịn , chạy đến trước mặt Tiểu Bạch Chỉ, đôi mắt to tròn chứa đầy nước mắt.

 

"Con còn thích Tiểu Mỹ, Tiểu Hoa, Tiểu Lý, dì Vương ở quầy tạp hóa nữa..."

 

Xong rồi. Con tôi...

 

Là một hải vương rồi.

*Hải vương (海王):tiếng lóng ở Trung Quốc, có nghĩa là 1 tay chơi.

 

Buổi tối về nhà, tôi kể lại chuyện này với vẻ thích thú cho mẹ của con bé nghe.

 

"Anh không cần lo con bé sẽ bị người khác dắt mũi nữa."

 

"Em lại lo con bé đến KTV dắt mũi người khác thì có."

 

"Kệ nó, cả đời này không lấy chồng, ba nuôi cũng ." 

 

Sơ Dao tôi vài cái, "Toàn linh tinh. Đúng rồi, hình như con bé lại trốn học piano nữa?"

 

"Hay thôi đi. Con thích gì thì cứ để con theo ý mình."

 

Hai người nhạc như chúng tôi, sinh ra một đứa trẻ lại chẳng có chút hứng thú với phím đàn.

 

"Sao nó chẳng di truyền chút tài năng âm nhạc nào của nhỉ." Sơ Dao cảm thán.

 

"Có lẽ con bé có năng khiếu ở lĩnh vực khác? Dù nó chỉ là một đứa trẻ bình thường, vẫn có thể sống rất tốt. Chúng ta không phải cũng đã đi qua như sao?"

 

Chỉ cần không là người si .

 

Sơ Dao nghe xong, mỉm , "Chuyện này em thật sự không lo, ba nó đẹp trai như , muốn lừa con bé cũng không dễ đâu."

 

"Anh chỉ lừa em, chỉ ngốc như em thôi." Tôi chọc trán .

 

"Kiếp trước em bao nhiêu chuyện ngốc nghếch, rốt cuộc trúng em vì điều gì?" Cô ấy thắc mắc không hiểu nổi.

 

"Bí mật."

 

Tôi sẽ không bao giờ cho ấy biết, cuộc đối thoại mà tôi nghe lén qua cửa sổ năm sáu tuổi.

 

"Ba ơi, trai nhà bên khóc thảm quá, ấy có chết không…"

 

"Đừng bậy, ấy chỉ không muốn luyện đàn thôi, đang hờn dỗi mà."

 

"Luyện đàn có phải khổ lắm không?"

 

"Ừ, mẹ con còn muốn cho con học cùng ấy, cũng đã bàn với ba mẹ nhà bên rồi. Nếu con không thích, ba sẽ với mẹ, không học cũng không sao."

 

"Ừm…" Tiểu Sơ Dao ngập ngừng một lúc, nghiêm túc , "Con vẫn đi học nhé."

 

"Con không sợ khổ à?"

 

"Sợ, ấy khóc rồi, hai người cùng học sẽ không khổ nữa."

 

ấy bên cạnh, khổ cũng hóa thành ngọt ngào.

 

(Kết thúc ngoại truyện)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...