Sống Lại, Hoa Khôi [...] – Chương 19

Ngoại truyện của Phó Lê

 

1  

 

Tôi có một người , lại là một người hoàn hảo.  

 

Tôi ấy. May mà ấy chỉ là kế của tôi.  

 

Có rất nhiều người thích tôi, trong mắt tôi chỉ có Bạch Thừa.  

 

Nhưng từ ngày đầu tiên chuyển vào nhà, ấy đã luôn giữ khoảng cách lịch sự, thậm chí không muốn gọi tôi là em .  

 

Tôi xinh đẹp, đi đến đâu cũng ưu ái, chưa từng trải qua sự lạnh lùng như thế này.  

 

Tôi vẫn rất thích ấy.  

 

Anh ấy xuất sắc hơn tất cả những chàng trai xung quanh tôi, đẹp trai.  

 

Tại sao ấy không thích tôi chứ?  

 

Tại sao người thích tôi chỉ là những chàng trai trẻ con, hoặc những kẻ đáng sợ như Thẩm Yến?  

 

Ánh mắt của hắn tôi như một con rắn độc nhầy nhụa, khiến tôi buồn nôn rùng mình.  

 

Để thầy giáo để mắt tới, tôi đã lén nhận công trạng tố cáo vụ bắt nạt trong văn phòng.  

 

Bị Thẩm Yến nghe lỏm .  

 

Sự si mê lộ liễu của hắn tôi phiền lòng.  

 

Bị một người như để ý, thật xui xẻo.  

 

2  

 

Tôi phát hiện ra bí mật của kế.  

 

Nhân lúc ấy không có nhà, tôi lẻn vào phòng ấy, vô tìm thấy một bản nhạc cũ kỹ.  

 

Trong đó kẹp một tấm ảnh chụp chung thời thơ ấu, mặt sau viết “Bạch Thừa & Trần Sơ Dao hứa không thay đổi suốt trăm năm”.  

 

Anh ấy có người mình thích, và người đó không phải là tôi.  

 

Tôi bắt đầu ý đến không nổi bật ấy.  

 

Cô ấy vừa hay là đồng hành của Thẩm Yến trong dự án “một kèm một”, mỗi lần tôi đến lén ấy, đều chạm phải ánh mắt lẩn tránh của Thẩm Yến.  

 

Thật phiền.  

 

Hắn không nghĩ tôi thích hắn đấy chứ?  

 

Xin đừng, ơn.  

 

Khi nào mới có thể gói ghém hai người này mà tống đi đây?

 

3  

 

Một cơ hội từ trên trời rơi xuống.  

 

Trong bữa tiệc chia tay, tôi bốc trúng lá bài bị phải hôn Thẩm Yến.  

 

Trong buổi tiệc có không ít , mà tôi lại chọn đổi lá bài của Trần Sơ Dao.  

 

Cô ấy mơ cũng không ngờ rằng, cái gọi là “duyên phận” giữa và Thẩm Yến, không phải là sự cờ tôi giúp đỡ mà là cố sắp đặt.  

 

Bạch Thừa chỉ có thể là của tôi.  

 

Trần Sơ Dao, Thẩm Yến tặng cho đấy.  

 

4  

 

Bạch Thừa là một tên đầu gỗ, mặc cho tôi ám chỉ hay thẳng, ấy vẫn từ chối.  

 

Tôi có điểm nào thua kém con nhỏ mặt bánh bao Trần Sơ Dao đó chứ?  

 

Rõ ràng ấy đã dồn hết tâm tư vào Thẩm Yến, thậm chí còn bỏ lời hẹn giữa hai người.  

 

Vậy mà tại sao ấy vẫn một lòng một dạ với ấy?  

 

Đối diện với việc tôi gõ cửa phòng vào nửa đêm, Bạch Thừa khóa trái cửa lại.  

 

Một tuần sau, ấy lặng lẽ ra nước ngoài.  

 

Tôi đuổi theo ấy đến tận nước ngoài, ấy không tiếp tôi, còn chặn số và xóa bỏ mọi liên lạc.  

 

Tôi phàn nàn với bố mẹ rằng không để ý đến tôi, nhờ họ áp lực, lại cắt đứt liên lạc với gia đình.  

 

Cuối cùng, tuổi tác cũng đã lớn, tôi chỉ còn cách lấy người có điều kiện tốt nhất trong số những người theo đuổi, một thương gia giàu có ở nước M.  

 

Không ngờ trong buổi họp lớp, tôi lại gặp Thẩm Yến và vợ ta.  

 

Hiện tại, Thẩm Yến đã khác xưa, từ một con cá hóa rồng, trở thành ngôi sao nổi tiếng, là ngôi sao sáng chói vạn người biết đến.  

 

Hào quang rực rỡ, khác hẳn với người u ám trước kia.  

 

Tim tôi lại rung .  

 

Trần Sơ Dao trong mắt tràn đầy với chồng, hai người trông có vẻ kính trọng nhau như khách.  

 

Đúng là một con ngốc.  

 

Tại sao cái rác rưởi mà Trần Sơ Dao tùy tiện nhặt lại có thể thành báu vật?  

 

Tại sao Bạch Thừa vẫn mãi nhớ thương ấy, đến giờ vẫn không quên?  

 

Tại sao mọi điều tốt đẹp đều rơi vào tay ấy?  

 

Tại sao chứ?  

 

Tôi không cam lòng.  

 

5  

 

Tôi mỉm nâng ly, nhẹ nhàng khẽ nhấc đôi giày cao gót dưới gầm bàn.

 

…….

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...