Sống Lại, Hoa Khôi [...] – Chương 18

7  

 

Dùng mối hận của thương nhân giàu có đối với tôi, mượn dao người.  

 

Trần Sơ Dao vừa gặp tai nạn xe, người vừa đưa vào phòng phẫu thuật, Phó Lê đã đến bệnh viện.  

 

Cô ấy chằm chằm vào đèn đỏ "Đang phẫu thuật", giọng nhẹ nhàng

 

"Giờ đây, chúng ta là đồng minh, cũng là đồng phạm.  

 

"Thẩm Yến, không còn đường lui nữa rồi."  

 

Phó Lê ẩn danh tố cáo chồng ấy vì sinh hận, đã tay chân vào xe của tôi.  

 

Rất nhanh, chồng ấy bị kết án cố ý người và bị đưa vào tù, Phó Lê nhận hàng trăm tỷ tài sản sau ly hôn, hoàn toàn cắt đứt quan hệ với chồng cũ.  

 

Còn tôi, vợ mình đang nằm liệt giường, ngơ ngẩn không biết phải gì.  

 

Rốt cuộc từ khi nào, mọi chuyện đã trở nên như thế này…  

 

Tôi không ngờ cách mà Phó Lê lại là như , dù tôi căm ghét sự mập mờ của ấy với Bạch Thừa, không hề muốn ấy đến mức này.  

 

Nhưng tôi không còn đường quay đầu nữa.  

 

Không lâu sau, Phó Lê mang thai.  

 

Có con, tôi trở nên mềm lòng. 

 

Dù Trần Sơ Dao đối tốt với tôi, không phải xuất phát từ tấm lòng chân thật, bao năm nay sống bên nhau sớm tối có nhau, cho dù có ly hôn, tôi vẫn sẽ chia cho ấy đủ tiền để cả đời không phải lo lắng.  

 

Nghĩ đến trạng đau khổ của ấy hiện tại, tôi có chút hối hận.  

 

Chờ phỏng vấn xong, tôi sẽ đến bệnh viện thăm ấy.  

 

8  

 

Trước khi phỏng vấn, tôi nhận một cuộc gọi lạ.  

 

Người bên kia mở miệng liền hỏi Trần Sơ Dao đang ở đâu, tôi hỏi ta là ai.  

 

Đối phương hít một hơi sâu, cố nén giận mới bật ra một cái tên.  

 

Bạch Thừa.  

 

Tôi cúp máy, bắt đầu buổi phỏng vấn.  

 

Phóng viên hỏi ý nghĩa của "FL" và nguyên mẫu ca khúc của tôi, tôi không ra sự thật.  

 

Cuộc gọi của địch đã châm lên ngọn lửa giận dữ trong tôi.  

 

Tôi mỉm bịa ra một câu chuyện mà mọi người đều thích nghe.  

 

Phỏng vấn xong, trợ lý điện thoại của tôi cứ reo liên tục.  

 

Bạch Thừa lại gọi đến.  

 

Tôi lạnh lùng bắt máy, "Cô ấy đã liệt rồi, còn muốn ấy?"  

 

"Thẩm Yến, mày đúng là súc vật mà!"  

 

"Tôi không phải, còn thì sao? Tại sao năm đó ấy đã chọn tôi, còn lén về nước gặp ấy, tưởng tôi không biết sao?"

 

"Nếu tao biết mày đối xử với ấy như , tao đã sớm về mang ấy đi rồi!"  

 

"Mấy năm nay chưa từng về sao?"  

 

"Mày cứ chờ đấy, tao đang lên máy bay rồi."  

 

Bạch Thừa chưa từng về? Vậy thì đứa bé…  

 

Chiếc điện thoại rơi khỏi tay tôi.  

 

Chẳng lẽ Phó Lê đã lừa tôi?  

 

Trợ lý hoảng hốt chạy vào, khóc lóc :  

 

"Cô Trần tự tử rồi…"  

 

Hồi ức kiếp trước chấm dứt.

 

9  

 

Sau vụ kiện bản quyền, vốn dĩ tôi không muốn gặp Phó Lê, ấy cần bàn chuyện về đứa bé, lái xe đến đón tôi.  

 

Chúng tôi vì bất đồng về đứa trẻ mà xảy ra cãi vã kịch liệt, chiếc xe mất kiểm soát đâm thẳng vào một chiếc xe tải lớn.  

 

Cùng với cú va chạm dữ dội, những hình ảnh dài đằng đẵng ập vào trí óc.  

 

Ký ức kiếp trước tan gông xiềng, đan xen cùng những mảnh ghép chớp nhoáng của kiếp này.  

 

Cơn đau xuyên từ tim gan đến tận đầu ngón thần kinh, xé rách thần trí của tôi.  

 

Những gì tôi đã , tôi đều nhớ lại hết.  

 

Nữ thần của tôi kế của ta, tôi chỉ là một quân cờ của ta.

 

Vì tự ti và ghen tuông, tôi đã tin vào một lời dối dễ dàng bị vạch trần.  

 

Vì một người không mình, tôi đã chết con mình, đẩy người vào vực thẳm.  

 

Mở mắt ra, tôi tưởng mình vừa trải qua một cơn ác mộng khủng khiếp.  

 

Vừa định mở miệng, không phát ra âm tiết nào.  

 

Người chăm sóc bên cạnh khó chịu cầm một cái bô tiểu, thô bạo kéo quần tôi xuống.  

 

“Muốn đi cũng không lên tiếng, hôi chết đi .”  

 

Chỉ có đôi mắt tôi là còn có thể đậy, chằm chằm trần nhà trắng toát.  

 

Nước mắt tuôn rơi.  

 

Tôi tỉnh dậy từ một cơn ác mộng, trở về hiện thực còn đáng sợ hơn.  

 

Mang theo ký ức của kiếp trước khi chính tay mình hủy hoại hạnh phúc, cùng với nỗi đau mất mát mọi thứ ở kiếp này…  

 

Sống lay lắt đến hơi thở cuối cùng của cuộc đời.  

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...