Ngoại truyện về Thẩm Yến
1
Đôi giày cao gót ấy lần đầu tiên chạm vào ống quần tây của tôi, tôi tưởng là vô quệt phải, theo bản năng tránh ra.
Phó Lê ngồi đối diện lặng lẽ tôi, đôi mắt ánh lên vẻ quyến rũ.
Chạm cốc rồi ngồi xuống, đôi giày cao gót ấy lại một lần nữa chạm vào bắp chân tôi.
Tôi ngẩng đầu vợ đang ngồi cạnh.
May mắn là ấy không phát hiện.
Chúng tôi ở bên nhau thật không dễ dàng, tôi không muốn hủy hoại cuộc hôn nhân bình yên này.
2
Từ khi nghe lén chuyện mấy chị lớp trên bị là do một người tên là Phó Lê tố cáo với giáo viên, tôi đã bắt đầu để ý đến ấy.
Cô ấy rất xinh đẹp, rực rỡ, vốn dĩ chúng tôi không cùng một con đường.
Cô ấy là mặt trời chói lọi, còn tôi chỉ là Icarus với đôi cánh bị thiêu rụi.
Dù ở cùng lớp, có lẽ ấy thậm chí chẳng biết tên tôi.
Trong bữa tiệc chia tay lớp, tôi bất ngờ có cơ hội tiếp cận nữ thần.
Chỉ là ấy lén đổi thẻ bài của Trần Sơ Dao.
Cô ấy nghĩ không ai thấy, tôi đã thấy.
Tôi tự biết thân biết phận, nên không gì.
Cô ấy không muốn hôn tôi trước mặt mọi người.
Cô ấy chê tôi.
Tôi không muốn ép buộc ấy.
Trần Sơ Dao là tiểu thư ngốc nghếch nhà giàu.
Cô ấy tinh nghịch, tôi có chút cảm mơ hồ với ấy, người trong lòng thật sự thích vẫn là Phó Lê, hoa khôi xinh đẹp, thầm lặng giúp đỡ tôi.
Tôi cúi đầu, ngượng ngùng đến mức chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Mọi người đều đang tôi nhạo, chỉ có Trần Sơ Dao đứng dậy.
Cô ấy tự nhiên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má tôi.
Tôi chưa bao giờ biết rằng trái tim mình có thể tạo ra cảm giác như muốn “nhảy ra khỏi lồng ngực”.
Không biết ai đã đẩy ấy một cái, khiến tôi vô chạm vào đôi môi mềm mại của ấy.
Cô ấy đỏ mặt, thoải mái vỗ vai tôi, đừng để bụng, chúng ta là bè.
Khi bức ảnh nụ hôn lan truyền, ấy bị cha đánh một trận, rồi ấm ức tìm tôi khóc.
Lần đầu tiên tôi an ủi một , luống cuống tay chân, bỗng thấy…
Cô ấy thật đáng .
Phó Lê là ánh trăng trắng xa vời, còn ấy là người bên cạnh tôi, như ánh đèn gần gũi.
Ít nhất, ấy là lựa chọn thứ hai của tôi.
Trong mắt nữ thần, tôi thậm chí không phải là lựa chọn.
3
Là vợ tôi đã phát hiện ra hào quang của tôi.
Khi tôi vẫn còn là một kẻ tự ti, chẳng có chút thành tựu gì.
Cô ấy khích lệ tôi sáng tác, chạy đôn chạy đáo vì các tác phẩm của tôi.
Cô ấy chân thành khen ngợi tài năng của tôi, mỗi khi nghe bản demo bài hát mới, đôi mắt xinh đẹp của ấy lại sáng lên lấp lánh.
Tôi chỉ ước có thể viết thêm hai, ba bài ngay tại chỗ, tặng riêng cho ấy.
Có thể , những thành tựu sau này của tôi không thể tách rời sự cống hiến của ấy.
Cô ấy chưa từng phàn nàn, là tiểu thư nhà họ Trần danh giá, vì tôi mà tranh cãi với gia đình.
Mười ngón tay từng chơi đàn violin giờ ba công việc một ngày, trở nên thô ráp, chai sạn.
Những ngày khó khăn nhất, chúng tôi từng sống trong căn phòng có chuột chạy qua chân, ăn mì gói sắp hết hạn với gói gia vị cứng đơ.
Chúng tôi cùng nhau vượt qua mọi khó khăn. Mỗi bài ca của tôi đều bắt nguồn từ những khoảnh khắc nhỏ bé bên ấy.
“FL, Forever Love”, ấy nghĩ đó là lời hứa của tôi dành cho .
Ban đầu chỉ là ký hiệu ngẫu nhiên trên bản nhạc, sau này ấy hỏi đến, để dỗ dành ấy, tôi mới giữ mãi thói quen ấy.
Dỗ dành ấy, rất đơn giản, chi phí thấp.
Tôi cầu hôn trong chuyến lưu diễn toàn cầu, nhờ toàn bộ người hâm mộ tại đó chứng cho lời hứa của tôi với ấy.
Dù ấy không phải là nữ thần của tôi, ban đầu cũng chỉ là một lựa chọn thứ yếu.
Nhưng lại là lựa chọn tốt nhất của tôi vào thời điểm ấy.
4
Tôi nghĩ rằng cuộc sống cứ như thế trôi qua, bình yên như nước cũng chẳng sao.
Cho đến buổi họp lớp đêm đó, bạch nguyệt quang trong lòng tôi bất ngờ khẽ khàng chạm vào ống quần tây của tôi dưới gầm bàn.
Nhẹ nhàng, từ tốn.
Bạn thấy sao?