Tôi chỉ muốn trân trọng người đang ở trước mắt.
Điều duy nhất khiến tôi bất an là "ngày giỗ" của mình sắp đến.
23
Ngày tôi ngã lầu ở đời trước, cũng chính là ngày tôi trùng sinh.
Tôi không biết tại sao mình có thể sống lại, chỉ sợ rằng tất cả những gì tôi đang có bây giờ, chỉ là một giấc mơ do chính mình tưởng tượng ra.
Hoặc chỉ là một ảo ảnh an ủi trước khi chết.
"Ngày giỗ" ngày càng đến gần.
Đến ngày đó, tôi một mình thu mình trong phòng, ôm gối của Bạch Thừa, cuộn chăn lại, tự giam mình trong bốn bức tường.
Toàn thân run rẩy, lạnh buốt từ da đầu lan xuống tận đầu ngón chân.
Chiếc giường dưới thân đột nhiên biến mất!
Dưới chân tôi hiện ra một mảng máu lớn, nở rộ như một bông hoa mạn đà đáng sợ.
Tôi hét lớn tên của Bạch Thừa, máu tuôn ra ồ ạt, tôi nghẹt thở…
…
“Dậy đi, em .” Đôi môi mềm mại đặt lên trán tôi.
Bạch Thừa ôm lấy tôi vừa tỉnh dậy từ cơn ác mộng, mặc kệ tôi ướt đẫm mồ hôi, không ngừng hôn an ủi tôi.
Anh thấp giọng dỗ dành tôi hết lần này đến lần khác, “Không sao rồi, ở đây mà.”
Nước mắt tôi nhòe đi, đưa tay véo nhẹ vào má .
Anh nhăn mặt vì đau, cắn nhẹ vào khớp ngón tay đang nghịch ngợm của tôi, “Đau không, tỉnh chưa?”
Là người thật rồi.
“Chẳng phải nên đang ở trên máy bay sao? Sao lại đột ngột trở về?”
Ngày mai ở nước Y có một lễ trao giải âm nhạc quan trọng, là khách mời ban tổ chức mời đích danh.
“Trước khi cất cánh, gọi cho em gọi thế nào cũng không , cứ tưởng em lại chặn , liền vội vã quay về xem sao.”
“Sao em lại chặn …”
Tôi sững người.
Theo dòng thời gian ở kiếp này, ngoại trừ đêm trước khi tôi trùng sinh, tôi và Bạch Thừa chỉ xóa số của nhau, chưa từng chặn lần nào…
Tôi run rẩy hỏi, “Anh có biết… hôm nay là ngày giỗ của em không?”
Anh nắm lấy bàn tay run rẩy của tôi, đặt lên ngực mình.
“Anh có phải… cũng đã trùng sinh rồi không?”
24
Bạch Thừa , cũng đã trùng sinh.
Kiếp trước, tôi và vì chuyện của Thẩm Yến mà không ngừng cãi vã.
Anh đã thử rất nhiều cách để khuyên tôi quay đầu.
Từ nhẹ nhàng thuyết phục đến tức giận mắng mỏ, cuối cùng vì mất hết hy vọng mà cắt đứt liên lạc với tôi.
Trong khoảng thời gian đó, chúng tôi không biết bao nhiêu lần xóa và chặn số của nhau, kết quả là trở thành người cuối cùng nhận cáo phó của tôi.
Anh hoàn toàn suy sụp, điều tra rõ nguyên nhân cái chết của tôi, thay tôi báo thù Thẩm Yến và Phó Lê, đã đánh đổi cả mạng sống của mình.
Nghe đến đây, hốc mắt tôi cay xè, ôm chặt lấy người đang ở trước mắt mình.
“Anh ngốc quá, kẻ ngốc đời trước như em sao đáng để chứ.” Tôi hôn lên đôi môi ấm áp của , nước mắt ướt đẫm áo.
“Khi đó, chìm vào hỗn loạn giữa sống và chết, có một giọng chế giễu , đã mất cả chì lẫn chài, người đã chết thì không thể hồi sinh.”
“Anh hỏi họ, có cách nào để em có thể sống lại không.”
“Giọng ấy lại , nó dù em sống bao nhiêu lần đi nữa, cũng vẫn là con đường chết. Đó là do em tự chọn, người khác không thể can thiệp.”
“Anh không phục, nhất định phải can thiệp. Nó cảnh cáo , nếu cố can thiệp, em sẽ mãi mãi rơi vào vòng lặp chết do ngã lầu.”
Tôi nghe lời khó tin của , trong lòng hồi tưởng lại từng chút một.
“Vậy nên hôm đó không hỏi gì, chỉ ở bên cùng em diễn kịch? Lại còn âm thầm giúp em?”
Anh lấy điện thoại ra, lướt đến một cuộc gọi đã lưu từ lâu.
“Sau khi trùng sinh, hôm đó nhận điện thoại của em, liền biết rằng kiếp này đã khác rồi.”
“Anh cuối cùng cũng gặp em, em là người chủ vỡ bi kịch.”
“Trần Sơ Dao, không phải đã giúp em.”
“Là em, đã thay đổi vận mệnh của chính mình.”
……
Nhiều năm sau.
Tại lễ trao giải cao quý nhất của nền âm nhạc Hoa ngữ, “Giải Thành Tựu Trọn Đời,” trước hàng vạn ánh , tôi cầm chiếc cúp nặng trĩu trên tay, hướng về phía máy quay phát biểu cảm nghĩ:
“Suốt cuộc đời, chúng ta sẽ phải đối diện với nhiều lựa chọn, cũng sẽ bị người khác lựa chọn.
“Tôi từng là sự lựa chọn thứ yếu của người khác, hay còn gọi là ‘kẻ si mê’? Nhưng có lẽ tôi còn ngốc hơn, là kẻ si mê của kẻ si mê.”
“Sau này, khi hiểu lẽ đời, tôi mới biết, chỉ có bản thân mới là lựa chọn quan trọng nhất của chính mình.”
“Tôi đã gặp qua thiên tài, từng chứng kiến tia sáng lóe lên của linh cảm, cũng từng thấy những người bị ánh sao che lấp đôi mắt, đến nỗi thất bại thảm .”
“Cuối cùng, tôi từ bỏ việc đuổi theo ánh sáng, không còn hy sinh bản thân nữa.”
“Tôi thừa nhận mình chỉ là một người bình thường, tài năng bình thường cũng có thể tỏa ra ánh sáng nhỏ bé.”
“Cảm ơn các , những người đã trân trọng nó trong cuộc đời này.”
“Cuối cùng, tôi muốn cảm ơn người tôi đã luôn tin tưởng tôi trên suốt chặng đường dài.”
Người dẫn chương trình mỉm hỏi, “Nghe và Bạch Thừa là thanh mai trúc mã nhiều năm? Vậy chẳng lẽ chưa từng gặp phải huống ‘nam chính từ trên trời rơi xuống, từ cái đầu tiên’ à?”
Không khí yên lặng của lễ trao giải bỗng chốc trở nên sôi nổi, khán giả dưới sân khấu đồng loạt giương tai lắng nghe, biểu cảm chuẩn bị sẵn sàng để “hóng hớt.”
“Chúng tôi là thanh mai trúc mã, còn thêm…”
Tôi vào đôi mắt luôn chân thành và cháy bỏng của nơi dưới sân khấu, khẽ :
“Là trời sinh một cặp.”
(Hoàn chính văn)
Bạn thấy sao?