Sống Lại, Hoa Khôi [...] – Chương 13

Phó Lê bị chọc giận, chi tiền thu mua các tài khoản marketing, hàng loạt thủy quân đổ bộ, biến trắng thành đen.  

 

Làn sóng dư luận từ chỗ chỉ trích mạo danh lừa dối, chỉ qua một đêm đã xoay chiều thành phê phán người cũ chiếm đoạt tác phẩm phi pháp.  

 

Cô ta chắc chắn rằng Thẩm Yến một lòng với nhiều năm như , tất cả bản thảo đều nằm trong tay , không có chứng cứ nào có thể chứng minh quyền sở hữu của các ca khúc đó.  

 

20

 

Đêm Giao thừa năm nay thật nhộn nhịp, tôi vừa gói xong sủi cảo và chuẩn bị thả vào nồi.  

 

Có khách đến.  

 

Bạch Thừa cau có mở cửa, vẻ mặt không hề muốn nhường đường.  

 

Tôi nhẹ giọng dỗ dành, nhờ đi trông nồi, rồi tháo tạp dề, ra phòng khách gặp cố nhân.  

 

Thẩm Yến tìm đến tôi vì đã cùng đường, điều này nằm trong dự liệu.  

 

Tôi chính là người giữ bản thảo đầu tiên của .  

 

Cũng là bài hát đầu tiên khiến nổi tiếng.  

 

Đó là bài hát tiện tay viết vào một buổi chiều uể oải khi còn học trung học và tặng tôi.  

 

Đó là một buổi chiều uể oải, tôi mơ mơ màng màng ngủ gật, không còn tâm trạng học hành.  

 

Bỗng nghe thấy tiếng hát trầm thấp, giọng hát trong trẻo len lỏi vào tai.  

 

Tôi lau nước miếng, tỉnh hẳn người, ngồi dậy hỏi đó là bài gì.  

 

Thẩm Yến chẳng buồn ngẩng đầu, chìm đắm trong bài tập, bảo rằng chỉ hát vu vơ thôi.  

 

Tôi cảm thấy rất hay, năn nỉ ta ghi lại bản nhạc.  

 

Lúc đó ta đã bộc lộ tài năng thiên bẩm về âm nhạc, ghi lại nhịp điệu rồi hoàn chỉnh giai điệu của bài hát.  

 

Thấy tôi thích đến thế, ta còn ký tên lên đó, rồi đưa cho tôi quyển sổ.  

 

“Xin lỗi,” tôi điềm tĩnh , “Tôi không thể giúp .”  

 

Thẩm Yến không tỏ vẻ thất vọng chút nào, ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm, “Quả nhiên, em không phải người năm đó đã giúp tôi, tôi cứ nghĩ mình nhận nhầm người, hóa ra không phải.”  

 

Tôi không kìm mà hỏi, “Mùa hè năm ấy, cậu đột nhiên qua lại với Phó Lê, có phải vì ấy đã giúp cậu không?”  

 

“Không còn quan trọng nữa. Cho dù là , bây giờ ta cũng đã thay đổi.”  

 

Sau khi Thẩm Yến rời đi, Bạch Thừa ôm lấy eo tôi, vùi đầu vào hõm vai tôi.  

 

“Anh biết là em mà, chỉ có Thẩm Yến là kẻ mù không biết trân trọng em.”  

 

“Phải, phải, có biết là đủ rồi phải không? Anh ta biết thì đã sao chứ.”  

 

Năm đó, sau khi thân quen với Thẩm Yến, tôi phát hiện giữa tiết trời nóng nực mà ta vẫn khoác áo mùa đông, nóng đến phát sốc cũng không chịu cởi ra.  

 

Tình cờ bắt gặp ta tránh xa đám đông, trong góc khuất không người mà lau mồ hôi.  

 

Vạt áo kéo lên lộ ra một vùng bầm tím ghê rợn.  

 

Hóa ra, lúc nghỉ giải lao không thấy bóng dáng ta, là vì ta bị các đàn “kéo đi dạy dỗ”.  

 

Tôi đã nhờ quan hệ gia đình lấy đoạn ghi hình giám sát của trường, cắt những cảnh Thẩm Yến bị bắt nạt thành video, rồi ẩn danh tố cáo để giáo viên xử lý.  

 

Những kẻ bắt nạt , người thì bị đuổi học, người thì bị kỷ luật.  

 

Sau một thời gian, cuối cùng Thẩm Yến cũng mặc áo ngắn tay đi học.  

 

Anh ta từng rằng ghét dùng quan hệ để giải quyết việc, tôi sợ biết rồi chẳng những không cảm kích mà còn ghét lây cả tôi, thế nên chưa bao giờ nhận công lao về mình.  

 

…  

 

Vụ tranh chấp bản quyền giữa Thẩm Yến và Phó Lê ngày càng ầm ĩ, đến mức nhóm cùng lớp chúng tôi cũng bị phóng viên tìm đến phỏng vấn.  

 

Trong cuộc phỏng vấn, tôi “vô ” tìm thấy một cuốn sổ lưu bút của học, mở ra thì “vô rơi một trang giấy.  

 

Phóng viên giúp nhặt lên, hóa ra lại là bản thảo của bài “Đêm hè và tiếng ve”!  

 

Chữ ký “FL” trên đó giống hệt chữ ký “FL” trên bản thảo Phó Lê từng công bố.  

 

Sự thật về việc Thẩm Yến mới là tác giả thật sự, đã không cần cũng rõ.  

 

Sau khi bài báo đăng tải, điện thoại tôi liên tục rung lên.  

 

Kiếp trước sau buổi họp lớp, Thẩm Yến luôn tìm lý do để không về nhà cả đêm.  

 

Tôi giữ lấy căn phòng trống trải, gọi cho ta hết lần này đến lần khác.  

 

Kiếp này, ta gọi cho tôi không ngừng nghỉ, tôi không nghe lần nào.  

 

Cuối cùng phiền đến mức Bạch Thừa trực tiếp rút dây điện thoại.  

 

Làm sáng tỏ không phải vì muốn giúp Thẩm Yến, chỉ là không muốn nghe thấy bài hát này, chỉ muốn quên đi những chuyện đáng ghét này.  

 

Bài hát vẫn hay lắm.  

 

Chỉ khi dám gỡ bỏ vết thương cũ, kéo ra cả thịt cả da, nhổ đi những mảnh gai sâu kín, thì vết thương mới có thể thực sự lành lại.  

 

21

 

Tình cảm giữa tôi và Bạch Thừa không phải loại mãnh liệt kinh thiên địa, cả hai đều đạt sự đồng thuận, tận hưởng dòng chảy êm đềm của hiện tại.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...