Sống Lại, Hoa Khôi [...] – Chương 12

Có lẽ chỉ như mới khiến tôi cảm thấy mình còn sống.  

 

Anh tháo khăn quàng, vòng qua cổ tôi, hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể.  

 

Người đàn ông khẽ cúi xuống, nhẹ nhàng kéo tôi lại gần, hôn lên môi tôi.  

 

Tôi dựa vào ngực , thở dốc, “Sao tự dưng nổi điên .”  

 

“Giờ còn lạnh không?”  

 

Chúng tôi lên xe, xe vừa chạy một đoạn, thì một chiếc xe thể thao màu đỏ lao thẳng vào chúng tôi.  

 

18

 

Bạch Thừa có kinh nghiệm lái xe dồi dài, đến đèn đỏ thấy chiếc siêu xe đối diện bật đèn khẩn cấp loạn xạ, liền nhận thấy có gì đó không ổn.  

 

Trước khi chiếc xe đó đâm vào, kịp thời quẹo phải, hai xe vừa vặn lướt sát qua nhau.  

 

Tiếng va chạm chói tai rợn người, hai chiếc xe sang trị giá hàng triệu đâm mạnh vào nhau.  

 

Tôi bị cú đâm cho sợ ngây người, run rẩy nắm chặt cánh tay Bạch Thừa.  

 

Anh vỗ nhẹ lên mu bàn tay tôi, bảo tôi ngồi yên trong xe rồi xuống kiểm tra hình.  

 

Kính xe bị gõ cộc cộc.  

 

Một gương mặt đã chết trong ký ức tôi đột nhiên phóng to ngay trước mắt.  

 

Là Thẩm Yến.  

 

Anh ta cũng đến nước M.  

 

Bạch Thừa vết trầy trên mặt đất, lập tức hiểu ra mọi chuyện.  

 

Anh nắm lấy cổ áo Thẩm Yến, không một lời, vung tay thẳng vào mặt ta.  

 

Tôi vội vàng xuống xe.  

 

“Báo cảnh sát!” Bạch Thừa Thẩm Yến bị đánh ngã trên đất, tức giận đùng đùng.  

 

“Chuyện gì ?”  

 

Thẩm Yến cợt nhả, lau vết máu trên khóe miệng, lạnh lùng liếc tôi, “Cậu ta hôn em.”  

 

“Liên quan gì đến cậu?” Tôi sợ Bạch Thừa mất bình tĩnh, vội ôm lấy eo .  

 

Đợi cảnh sát đến, thấy Thẩm Yến toàn thân đẫm máu, ta lại chẳng biết lý lẽ ra sao.  

 

“Còn nhớ bữa tiệc chia tay năm đó không? Em chưa bao giờ muốn hôn tôi, thậm chí ngay cả tôi cũng chẳng buồn…”  

 

Anh ta chua xót, ngồi bệt trên đất, như một kẻ điên say rượu.  

 

Lúc này tôi mới để ý cách ăn mặc của ta, một mái tóc bạc, hàng loạt lỗ khuyên đầy tai.  

 

Trời lạnh mà ta chỉ khoác một chiếc áo ngoài, bên dưới là áo T-shirt rách và quần jeans.  

 

Phần da thịt lộ ra ngoài đầy những hình xăm chằng chịt.  

 

Môi đỏ tươi, ngũ quan tinh tế lộng lẫy, dường như còn trang điểm nhẹ?  

 

Trên đường lớn đụng mặt nhau, tôi suýt không nhận ra.  

 

Thẩm Yến trước mắt, ngoài cái tên ra thì chẳng còn liên quan gì đến Thẩm Yến của ngày xưa nữa.  

 

19

 

Một tiểu thư danh giá quen trong buổi dạ tiệc riêng với tôi rằng, giờ đây Thẩm Yến là nhân bí mật Phó Lê bao nuôi.  

 

Nghe chuyện này, là lúc tôi đang thưởng thức một buổi trà chiều đắt đỏ.  

 

Đột nhiên cảm thấy chiếc macaron 20 đô chẳng còn chút hương vị.  

 

Mối quan hệ hận dây dưa của bọn họ, chia rồi hợp, hợp rồi chia, dù là ở kiếp trước hay kiếp này, cuối cùng vẫn chỉ là mối bệnh hoạn không thể phơi bày dưới ánh sáng.  

 

Gặp lại Thẩm Yến lần nữa, tôi càng khẳng định rằng kiếp này mình đã không chọn sai đường.  

 

Và cũng không chọn sai người.  

 

Mối lén lút của họ đã lừa tôi đến chết, kiếp này chẳng thể giấu lâu.  

 

Phó Lê có thai rồi.  

 

Sau khi biết chuyện, Thẩm Yến ép Phó Lê ly hôn với thương gia kia.  

 

Phó Lê quen sống như công chúa, ra ngoài lúc nào cũng có nhân chiều chuộng, bảo gì cũng không chịu từ bỏ, còn đe dọa ngược lại.  

 

Nếu còn ép , sẽ đi thai.  

 

Nói thật, nghe đến đây, tôi không nhịn .  

 

Thẩm Yến vì phẫn nộ mà mất hết lý trí, hoặc có thể , những năm đắm mình trong lạc thú đã hủy hoại ta hoàn toàn.  

 

Anh ta chẳng nghĩ tới, Phó Lê sao có thể sinh con cho ta chứ.  

 

Đợi đến khi cái bụng không thể giấu nổi nữa, người đầu tiên không tha cho ta chính là ông chồng thương gia.  

 

Vị thương gia đó nổi tiếng là người theo chủ nghĩa không con cái, đứa trẻ chắc chắn không phải là của ông ta.  

 

Thẩm Yến dùng mọi cách, vừa nài nỉ vừa đe dọa, cố gắng dựa vào cảm bao năm để khuyên Phó Lê quay lại, chỉ nhận lại một câu, “Nhìn lại bây giờ còn chẳng bằng một gã trai bao, dựa vào gì mà muốn tôi ly hôn, từ bỏ cuộc sống hiện tại?”  

 

Anh ta bắt đầu phát điên, dùng bí mật lớn nhất giữa hai người để uy hiếp Phó Lê.  

 

Từ lúc ra mắt đến giờ, tất cả những ca khúc gắn mác “Phó Lê” là nhạc gốc, dù là bài hát nổi đình đám những năm đầu hay những ca khúc rẻ tiền dạo gần đây, từng nốt nhạc đều do một tay Thẩm Yến viết nên.  

 

Phó Lê chẳng thèm quan tâm, mặc kệ ta thế nào, vì dù gì cũng chẳng ai tin.  

 

Hiện giờ Thẩm Yến, đừng là ca hát, đến một nốt nhạc cũng không thể viết ra.  

 

Thẩm Yến quyết định bất cần, liên hệ với nhiều cơ quan truyền thông để công khai sự thật.  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...