Hoa khôi giới thiệu cho tôi một người trai, chính là người ta chê bai không ngớt.
Tôi đã bỏ không biết bao tâm huyết để biến chàng trai ngây ngô, vụng về Thẩm Yến ấy trở thành đỉnh lưu người người ngưỡng mộ.
Cuối cùng cũng đợi đến ngày cầu hôn dưới ánh đầy ngưỡng mộ của vạn người.
Nhưng sau đám cưới, trong một buổi họp lớp, khi hoa khôi ngày xưa đã lấy chồng đại gia lại lén lút dùng chân nghịch dưới bàn với chiếc quần tây của Thẩm Yến.
Đó là lần đầu tiên chúng tôi cãi nhau một trận to.
Anh bảo là do tôi có thai nên suy nghĩ lung tung.
Trên đường đi khám thai một mình, xe phanh không ăn, tôi bị tông đến mức liệt toàn thân, sống không bằng chết.
Mãi sau này tôi mới biết, tất cả là do đại gia phát hiện ra chuyện vụng trộm của họ, nên cố lên kế hoạch trả thù.
Chuyện bị vỡ lở, đại gia phải vào tù.
Thẩm Yến và hoa khôi ấy cũng đồng thời ly hôn, trở thành “chân ái” trong mắt người khác sau bao sóng gió phong ba.
Còn tôi, với cơ thể bốc mùi thối rữa, lê lết đến bên cửa sổ rồi lao mình xuống…
Nhưng khi mở mắt ra, tôi lại quay về ngay khoảnh khắc mình đang hôn Thẩm Yến.
Lần này sống lại, tôi chỉ muốn sống vì chính mình.
1
"Hôn đi! Hôn đi!"
Đau đớn do xương sườn đâm xuyên qua phổi xé rách ý thức của tôi.
Máu tươi không ngừng tuôn ra, dường như tắc cả đường thở.
Cảm giác rơi tự do vẫn còn sót lại trên cơ thể này.
Thế , khi mở mắt, trước mắt tôi lại là buổi tụ tập nơi mà hoa khôi trường đã đẩy tôi về phía Thẩm Yến.
Bên cạnh Thẩm Yến vây kín những người đang chọc ghẹo .
"Sợ à?" Một tên tóc vàng giễu cợt lớn tiếng, tôi nhớ hắn là tay sai của Phó Lê, hoa khôi của trường.
"Dù không phải là nữ thần của cậu, hôn một mỹ nhân như Sơ Dao, cậu còn chần chừ gì nữa hả đồ bốn mắt?"
"Có cần tôi thay cậu không?" Một nam sinh thích chuyện chu mỏ lại gần, ra vẻ muốn giành lấy tấm bài của Thẩm Yến.
Tôi bất ngờ đứng dậy.
Cử tay chân.
Tay chân còn nguyên vẹn!
Chuyện vụ tai nạn thảm khốc ấy vẫn chưa xảy ra!
Còn kẻ ra bi kịch của kiếp trước, giờ đang co mình ở góc phòng, sắc mặt trắng bệch.
Nhìn ấy, tôi bật đến suýt rơi nước mắt.
Thẩm Yến à Thẩm Yến, tôi thật sự đã sống lại rồi.
2
Tôi nhớ như in từng chi tiết của buổi tụ tập này.
Đời trước, chính trong buổi chia tay này, hoa khôi Phó Lê đã giới thiệu cho tôi một "con chó trung thành" mà ta chê bai để trai của tôi.
Những ký ức ngọt ngào tưởng chừng là khởi đầu của một cơn ác mộng không hồi kết.
Trong trò chơi thật lòng hay thử thách, Phó Lê và Thẩm Yến rút phải thẻ thử thách KISS.
Khi ấy, Thẩm Yến chỉ là một trong những chàng trai mù quáng theo đuổi Phó Lê, một kẻ thường ngày e dè, bị bắt nạt và xa lánh.
Sau khi tốt nghiệp lớp 12, ai nấy đều thay những bộ trang phục tươm tất và sáng sủa, chỉ mình ta còn mặc chiếc đồng phục rộng thùng thình, nhếch nhác.
Phó Lê vốn chê Thẩm Yến u ám và ảm đạm, không muốn bị là dám chơi không dám chịu, nên ta lén đổi thẻ của tôi.
Kết quả là tôi phải hôn Thẩm Yến trước mặt mọi người.
Đám đông reo hò, buộc Thẩm Yến phải hôn tôi.
Nếu tôi từ chối, ta sẽ phải chịu bằng cách uống cạn hai ly rượu trên bàn, một ly đỏ, một ly trắng.
Kiếp trước, không chịu nổi cảnh ấy, tôi đã chủ cúi xuống, chạm vào gương mặt nóng hổi của ta.
Khi đó, không biết ai từ phía sau đẩy tôi một cái, khiến tôi vô chạm vào đôi môi khô ráp của ta và đánh mất nụ hôn đầu.
Phó Lê “kịp thời” lấy điện thoại ra chụp lại cảnh này, rằng ấy đã tác hợp cho cặp đôi trong lớp, sau này nếu chúng tôi kết hôn thì phải chia cho ấy tiền mừng của bà mai.
Bức ảnh ấy lan truyền khắp nơi.
Khi bố thấy, ông đã dùng dây nịt quất tôi đến bầm tím cả người, mắng tôi mất hết mặt mũi của gia đình họ Trần và tôi bị cấm túc một tháng.
Tôi đã trèo tường bỏ trốn để tìm Thẩm Yến tính sổ.
Anh ta vừa thay mặt Phó Lê xin lỗi, vừa nhẹ nhàng thổi phù và bôi thuốc cho tôi.
Tôi vốn đã tủi thân, lại bị dỗ dành, càng không kìm nước mắt mà khóc òa lên.
Dần dần, chúng tôi trở thành một cặp oan gia.
Rồi tôi phát hiện ra ta có tài năng âm nhạc đáng kinh ngạc, với thính giác tuyệt đối và nguồn cảm hứng vô hạn, có thể chơi thành thạo bất kỳ loại nhạc cụ nào.
Tôi lấy cớ nhờ dạy guitar để trả cho ta khoản học phí lớn.
Tôi khuyến khích ta sáng tác và biết rằng ta có thói quen viết hai chữ "FL" ở góc mỗi bản nhạc.
Anh bảo rằng đó là "Forever Love", vĩnh cửu dành cho tôi.
Bạn thấy sao?