Sống Lại Để Yêu – Chương 4

Trước khi rời đi, vẫn câu đó:

“Nếu em cần giúp gì, cứ gọi cho .”

Tôi khẽ lắc đầu:

“Chắc là… không cần đâu.”

Kiếp này, tôi đã ngăn ba tôi đầu tư vào dự án khiến gia đình tôi sản trong kiếp trước.

Mặc dù hình kinh tế không khả quan lắm, một số công ty vẫn phải đóng cửa.

Nhưng dù sao, vẫn tốt hơn rất nhiều so với kiếp trước.

Nên có lẽ, tôi sẽ không còn cần nhờ đến nữa.

21

Hai năm sau, tôi nghe Tần Hạc đã trở thành một luật sư hàng đầu.

Văn phòng luật của cũng từ quy mô chỉ mười mấy người, phát triển thành một công ty với hàng trăm nhân viên.

Tôi còn nghe , Phương Lam đã tỏ với .

Nếu họ có thể kết hôn, tương lai nhất định sẽ vô cùng rực rỡ, cả sự nghiệp lẫn cảm đều viên mãn.

Còn tôi, vẫn sẽ tiếp tục gắn bó với phòng tranh của mình, sống một cuộc sống bình yên đến hết đời.

22

Lại một mùa đông nữa đến.

Ngày đầu tiên tuyết rơi, tôi không bắt xe về nhà, mà đi bộ chậm rãi dưới trời tuyết, từng bước một trở về căn hộ của mình.

Kiếp trước, điều tôi mong ước nhất là có một ngày, trong cơn mưa tuyết, Tần Hạc sẽ nắm tay tôi băng qua đường, rồi sau đó cùng tôi xây một người tuyết thật lớn.

Chỉ tiếc rằng, ước nguyện ấy mãi mãi không thành hiện thực.

Đi nửa đường, tôi bất ngờ gặp Tần Hạc.

Anh cũng không mang ô, cứ thế đi trong màn tuyết, tiến về phía tôi.

Tôi khẽ mỉm , chào :

“Lâu rồi không gặp.”

Anh thoáng sững người, sau đó cũng mỉm nhẹ nhàng đáp lại:

“Ừ, lâu rồi không gặp.

“Em có muốn… đi ăn một bữa không?”

Tôi lắc đầu:

“Không cần đâu, hôm nay em đã hứa với ba, sẽ về nhà ăn cơm đoàn viên rồi.”

“À, sao?”

“Ừm, tạm biệt.”

Tạm biệt.

Tốt nhất là mãi mãi không gặp lại nữa.

Thực ra, ba tôi đã đưa mẹ kế và em trai ra nước ngoài du lịch từ lâu, gì có bữa cơm đoàn viên nào chứ.

Chỉ là tôi không muốn có bất kỳ quan hệ nào với Tần Hạc nữa.

( Chính văn hoàn )

Ngoại truyện 1: Kiếp trước của Tần Hạc

Sau khi nhận tin Nam Hạ đã qua đời, tôi lại cảm thấy vô cùng bình thản.

Bình thản thông báo cho ba và mẹ kế của ấy, cũng bình thản xử lý tất cả thủ tục ký tên tại bệnh viện.

Vụ tai nạn rất nghiêm trọng, Nam Hạ gần như mất ngay tại chỗ.

Nhìn thấy ba vợ ôm chặt lấy thi thể Nam Hạ, không chịu buông tay, tôi chỉ cảm thấy áy náy.

Nếu như hôm đó tôi không cãi nhau với ấy, liệu ấy có ch,et không?

Nhưng ba vợ tôi lại vỗ vai tôi, an ủi:

“Đừng tự trách, đây không phải lỗi của con.”

Tôi cũng khuyên ông:

“Người mất thì cũng đã mất rồi, chúng ta chỉ có thể chấp nhận và bảo trọng bản thân.”

Nhưng ba vợ tôi :

“Ta phải tiễn con đi trước, cả đời này e là không thể sống tốt nữa.

“Nhưng con còn trẻ, đừng quá đau buồn, hãy về phía trước.”

Tôi không đáp lại.

Bởi vì tôi không hề đau buồn.

Thậm chí, tôi còn cảm thấy… giải thoát.

Tôi dành một tuần để lo liệu tang sự của Nam Hạ, sau đó nhanh chóng quay trở lại công việc.

Khoảng thời gian đó tôi vô cùng bận rộn, hơn nữa tôi cũng không Nam Hạ, nên dĩ nhiên không hề nhớ đến ấy.

Cho đến ba tháng sau, khi tôi đã hoàn tất mọi công việc.

Ngồi trong căn nhà trống rỗng, tôi bỗng nghĩ, tại sao lúc đó tôi không ghé lại Nam Hạ một lần cuối cùng?

Phải chăng tôi quá lạnh lùng?

Nửa năm sau, khi cờ thấy ảnh của ấy, tôi lại nghĩ, tại sao lúc hỏa táng tôi không như ba vợ tôi, ít nhất cũng nên vén tấm vải trắng lên, ấy lần cuối?

Dù sao, đó cũng là lần gặp cuối cùng giữa tôi và ấy.

Một năm sau, tôi bắt đầu tự hỏi:

“Tại sao tôi lại luôn cãi nhau với Nam Hạ nhỉ?”

Thậm chí có những lần tôi không nhớ nguyên nhân, chỉ nhớ rằng tôi từng thấy ấy thật phiền phức, nên đã lạnh nhạt với ấy trong một thời gian dài.

Một đêm mất ngủ, tôi đã lật xem lại những bài đăng cũ của Nam Hạ trên mạng xã hội.

Từ hiện tại, tôi lướt dần về những năm tháng trước kia, đến khi chúng tôi lần đầu quen nhau.

Cô ấy viết rất nhiều, hầu hết đều ghi lại từng khoảnh khắc của chúng tôi.

Ví dụ như tôi từng cùng ấy đi ăn, đi dạo phố, mua tặng ấy một món quà nhỏ.

Cô ấy đều rất vui vẻ.

Tôi mà không tự chủ nở nụ .

Hóa ra những sự quan tâm nhỏ bé mà tôi dành cho ấy, ấy vẫn luôn ghi nhớ.

Nhưng cũng có một vài bài viết không công khai.

Cô ấy không viết rõ, tôi có thể đoán ấy đã rất buồn khi viết chúng.

Tôi lại thời gian đăng bài, rồi cố gắng nhớ lại những chuyện đã xảy ra lúc đó.

Bài đầu tiên là ngay sau khi chúng tôi kết hôn.

Cô ấy muốn tôi cùng ấy đi hưởng tuần trăng mật ở Tam Á, tôi cảm thấy không cần thiết nên đã từ chối.

Cô ấy đã khóc và hỏi tôi:

“Chúng ta đã kết hôn rồi, vì sao không thử em một lần?”

Tôi không dỗ dành ấy.

Có lẽ, tôi cũng không biết cách dỗ dành.

Bài thứ hai là vào năm thứ hai sau khi cưới.

Khi đó, Phương Lam muốn tôi cùng ấy sáng lập một văn phòng luật sư, tôi lập tức đồng ý.

Sau khi biết chuyện, Nam Hạ đã cãi nhau với tôi một trận dữ dội, thậm chí còn đập đồ đạc trong nhà.

Khi ấy, tôi chỉ cảm thấy ấy thật vô lý, như một kẻ điên, cảm lúc nào cũng bất ổn.

Chúng tôi đã kết hôn rồi, tại sao ấy vẫn cứ luôn cảm thấy tôi không ấy?

Lúc đó tôi thật sự rất hối hận vì đã kết hôn với ấy.

Bài thứ ba là vào năm ngoái, vào ngày sinh nhật của ấy.

Cô ấy đăng một bức ảnh, trong ảnh là một người mẹ đang ôm con mình.

Có lẽ… ấy thật sự muốn có một đứa con?

Nhưng giữa chúng tôi không có , sao có thể nuôi dạy con cái thật tốt ?

Sau khi xem xong trang cá nhân của ấy, tôi không nghĩ về ấy nữa.

Chỉ là đôi khi, vô thấy thứ gì đó gợi nhớ đến ấy, tôi vẫn sẽ ngẩn người.

Rồi sẽ mua một chút đồ ăn vặt mà ấy thích, sau đó lặng lẽ rời đi.

Cho đến một ngày, một khách hàng lâu năm mời tôi ăn cơm.

Cô ấy mang theo một hộp bánh nhân táo đỏ và :

“Luật sư Tần, tôi nhớ từng rằng vợ rất thích ăn bánh nhân táo đỏ.

“Tôi vừa thu hoạch táo trong vườn nhà, nên tự tay một ít bánh.

“Anh mang về cho vợ ăn thử nhé.”

Tôi lắc đầu, rất bình tĩnh :

“Vợ tôi đã mất ba năm rồi.”

“Ôi, xin lỗi, tôi thật sự không biết, tôi xin lỗi.”

Khách hàng liên tục lời xin lỗi.

Nhưng tôi gần như không nghe thấy gì cả.

Bởi vì, ngay khoảnh khắc đó, tôi chợt nhận ra một điều.

Nam Hạ đã thật sự ch,et rồi.

Cô ấy sẽ không bao giờ cãi nhau với tôi nữa.

Không còn thấy tôi mua quà tặng ấy.

Không còn đăng bài khoe khoang trên mạng xã hội.

Và cũng không bao giờ ăn món bánh nhân táo đỏ mà ấy thích nhất nữa.

Ngoại truyện 2: Kiếp này của Phương Lam

1

Tần Hạc là đàn em khóa dưới của tôi, cũng là người tôi đã theo đuổi suốt nhiều năm mà vẫn không thể chinh phục.

Trước khi gặp ấy, tôi đã nghe trong viện luật có một nghiên cứu sinh năm nhất, vừa lạnh lùng vừa điển trai, không thích giao du với ai cả.

Sau đó, tôi cờ gặp ấy.

Quả thật, ấy rất đẹp trai, cũng rất ít và không thích tiếp với mọi người.

Bất kể là nam hay nữ, ấy đều giữ khoảng cách.

Nghe số lượng nữ sinh theo đuổi ấy có thể xếp thành một vòng quanh phòng học, không ai có thể khiến ấy rung .

Mọi người đều nghĩ rằng ấy là kiểu người quá kén chọn, tiêu chuẩn quá cao.

Nhưng cùng phòng của ấy lại rằng, thực ra không phải như .

Anh ấy không phải là người kén chọn, mà là một người không hiểu , cũng không biết cách mà thôi.

Lúc đó, chúng tôi còn nhạo:

“Làm gì có ai không biết , không biết hẹn hò chứ?

“Chẳng qua là chưa gặp đúng người thôi.”

Nhưng sau đó, chúng tôi thấy của ấy.

Một tiểu thư nhà giàu có tên Nam Hạ.

Khi ấy, chúng tôi đều cảm thán rằng, thì ra bông hoa lạnh lùng này cũng có thể bị một giàu có bẻ gãy.

Cũng có người rằng, thực ra chính Nam Hạ mới là người chủ bám lấy ấy, còn ấy vốn chẳng thích ấy chút nào.

Tôi không phải người thích hóng hớt chuyện người khác, nên cũng chưa từng tìm hiểu thực hư ra sao.

Mãi đến khi tôi gặp ấy trong bữa tiệc sinh nhật của Tần Hạc.

Cô ấy đã dành tặng ấy một bài hát vô cùng sâu lắng, trông cứ như là sắp cầu hôn đến nơi.

Nhưng khi tôi sang Tần Hạc, sắc mặt ấy không tự nhiên, có lẽ ấy không hề biết trước chuyện này.

Sau đó, ấy không cầu hôn nữa, chỉ rằng bài hát này đơn thuần là một món quà chúc mừng sinh nhật mà thôi.

Lúc đó, chúng tôi mới hiểu rằng, thì ra tất cả chỉ là hiểu lầm.

2

Không lâu sau, tôi nghe tin hai người họ chia tay.

Lúc ấy, Tần Hạc đã tốt nghiệp, người theo đuổi ấy lại càng đông hơn.

Cũng chính lúc đó, tôi bắt đầu nảy sinh suy nghĩ muốn theo đuổi ấy.

Để có thể tiếp cận ấy nhiều hơn, tôi đã mời ấy đối tác cùng sáng lập một văn phòng luật sư.

Tần Hạc rất xuất sắc, cũng vô cùng nỗ lực.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...