Diệp Minh Phong tức điên: “Không thể nào! Bản sơ thảo của tôi bắt đầu từ một năm rưỡi trước!”
“Công ty của các đã phối hợp điều tra.
Chúng tôi xác định dữ liệu đầu tiên trên hệ thống của là từ một năm trước.
Còn người tố cáo mới là người có dữ liệu từ một năm rưỡi.”
“Không thể nào! Tôi phải tự kiểm tra lại!”
Anh ta lục tung máy tính của mình, máy tính của cấp dưới, toàn bộ dữ liệu trước một năm đều đã biến mất, chỉ còn lại dữ liệu từ sau đó.
Anh ta sụp đổ, ngồi bệt dưới đất.
Khi thấy Lâm Thiên Thiên, ta lập tức lao đến:
“Tôi từng lưu một bản vào máy tính của em, máy em đâu?”
Lâm Thiên Thiên người đàn ông phát điên như kẻ điên loạn, mặt không chút cảm , đưa laptop cho ta.
“Tại sao tập tin đó lại không còn?
Hay là chưa từng lưu ở đây?
Anh có chắc không?”
“Không thể nào! Em nghĩ lại đi!
Chẳng lẽ là em? Em đã lên kế hoạch từ đầu đúng không?
Tôi phải em! Con đàn bà độc ác này!”
Nhưng cảnh sát đã khống chế và dẫn ta đi.
Tập đoàn Lâm sau đó còn bổ sung thêm một tội danh khác – biển thủ công quỹ 10 triệu.
Vụ này xử xong, lúc ra tù chắc ta cũng già khọm rồi.
Buổi họp báo công nghệ hôm đó vẫn diễn ra như bình thường.
Chỉ là người ký hợp đồng với Diệp thị lại là một kỹ sư khác của Tập đoàn Lâm – người thật sự phát triển công nghệ lõi A-Chip.
17
Tôi gặp Lâm Thiên Thiên tại một quán cà phê.
“Hắn ta dám bỏ qua lợi ích của cả Diệp thị để ký hợp đồng với Tập đoàn Hồ với giá thấp hơn giá vốn, chỉ để trả thù riêng.
Tôi không thể để yên chuyện đó .
Còn nữa, Diệp thị thật sự không thể bớt cho tôi chút lợi nhuận nào nữa sao?
Lợi nhuận tôi nhận chẳng đủ nhét kẽ răng.”
“Còn hơn để lỗ vốn chứ, lại giúp loại bỏ một cục nợ.”
“Cũng đúng.
Cô không biết đâu, Diệp Minh Phong đáng sợ lắm.
Chỉ cần tôi không ở bên cạnh, ta sẽ nhắn hỏi tôi đang ở đâu.
Mẹ ta thì lần nào cũng hỏi tôi bao giờ cưới, bao giờ sinh con.
Tôi nổi cáu một lần, Diệp Minh Phong liền bảo tôi phải hiếu thảo, không nặng lời với mẹ ta.
Bà ta còn mặt dày bảo công ty tôi đang là do con trai bà dựng nên, tôi phải nịnh nọt bà và ta.
Nghĩ đến bộ mặt ‘tiểu tam’ của bà ta, tôi muốn chia tay, ta lại nổi điên lên, nếu tôi dám chia tay thì ta sẽ tôi, trừ khi tôi để lại công ty cho ta.”
“Anh ta đối xử với như , chưa từng cảm sao?”
“Ban đầu cũng có.
Nhưng từ lúc tôi tận mắt thấy ta cầm dao rạch bụng mèo để mua vui, thì tôi chỉ còn xem ta là máy rút tiền.”
Tôi không kìm , ôm lấy ngực, đau thắt trong lòng.
Giọng tôi khàn khàn hỏi:
“Anh ta… chết mấy con mèo đó sao?”
“Không chắc.
Nếu sau khi hành hạ xong mà phát hiện có người treo thưởng lớn tìm mèo, thì ta sẽ mang đi chữa rồi trả về.”
Thì ra… tôi đã sai ngay từ đầu.
Người đó không phải là người đã cứu mèo của tôi – mà chính là kẻ hành hạ nó.
Sau đó lại chữa trị để bộ như là hùng.
Còn tôi… lại vì thế mà ta!
Bảo sao, dù ánh mắt ta mèo có dịu dàng đến đâu, Tiểu Bạch của tôi vẫn luôn tránh xa ta.
Tiểu Bạch đã ở bên tôi suốt 6 năm, sau khi tôi kết hôn, chỉ hơn một năm sau thì nó biến mất.
Tôi không dám tưởng tượng… liệu có phải nó đã bị con quỷ đó ?
Tôi chìm vào trong cơn choáng váng tột cùng, mãi mà không tỉnh lại .
“Ghen tị với thật đấy, có vị hôn phu tốt như .
Anh ta và Diệp Minh Phong đúng là một thiên thần – một ác quỷ.”
Nghĩ đến Diệp Minh Dự, tôi mới nở một nụ hạnh phúc.
“Đúng .”
Anh ấy như một thiên thần, luôn dẫn tôi đến con đường của hạnh phúc.
18
Nghe Diệp Minh Phong cư xử rất tốt trong tù, liền cầu gặp tôi một lần.
Khi tôi xuất hiện trước mặt ta, ta lạnh lùng tôi chằm chằm.
“Cô dám cấu kết với Lâm Thiên Thiên tôi?
Hai con đàn bà khốn nạn.
Đợi tôi ra tù rồi, các người đừng hòng yên ổn.”
Nhìn người đàn ông trước mặt lộ rõ bản chất, tôi chỉ cảm thấy buồn .
Đây mới đúng là bộ mặt thật của ta.
Một con quỷ đội lốt người – kiếp trước tôi mà lại không hề nhận ra.
Tôi mỉm , từ tốn thông báo từng chuyện một:
“Anh đã bị đuổi học.
Tôi đã tung toàn bộ video ngược đãi mèo lên mạng.
Chuyện mẹ năm xưa trèo lên giường người khác ‘tiểu tam’ cũng bị phanh phui.
Bà ta tức quá nên lên cơn đột quỵ, chết tại chỗ.
Tôi và Diệp Minh Dự sắp kết hôn rồi.
So với ấy, không đáng là một cọng lông.
Anh đúng là một thằng rác rưởi.
Ngay cả bố cũng , chính là nỗi ô nhục lớn nhất đời ông ta.”
“A!!!
Cô đừng nữa!
Tôi xin ! Đừng nữa!!!”
Nhìn ta ôm đầu bật khóc, tôi mỉm quay lưng bước đi.
Bạn thấy sao?