Sống Lại Để Trả [...] – Chương 5

“Tôi biết rõ thích tôi nhiều thế nào.

Cả quyển nhật ký dày toàn là viết về cảm của với tôi.

Nhưng tôi sẽ không vì tiền mà cúi đầu với nữa.”

Tôi tức đến bật , chẳng buồn diễn kịch với ta nữa.

“Ha ha ha, là cầu hôn tôi, là cầm tiền của tôi, là ngoại trong tư tưởng,

Cuối cùng lại bảo là do bị ép buộc.

Thật không giống một người đàn ông chút nào.”

“Thì ra cũng trọng sinh rồi à?

Vậy thì tốt.

Nếu cũng biết kiếp trước sống không hạnh phúc, thì lần này đừng có bày ra vẻ thích tôi trước mặt người khác.

Nếu không có , Lâm Thiên Thiên cũng sẽ không tự ti, cho rằng mình kéo thụt lùi, rồi lặng lẽ bỏ đi.

Cũng chính điều đó khiến tôi và ấy bỏ lỡ nhau.”

Tôi ta như một thằng ngốc.

“Vậy thì chúc hai người trăm năm hạnh phúc.”

10

Ở kiếp trước, đúng ngày này cũng có một giải xổ số ba mươi triệu công bố.

Chỉ là người trúng không phải chúng tôi.

Hôm đó, ta đã nhận lời tỏ của tôi.

Tôi nghĩ đó là ngày may mắn của mình, nên đã rủ ta đi mua vé số, để chọn dãy số – đều là sự kết hợp giữa ngày hôm đó và ngày sinh của hai đứa.

Khi mở thưởng, ta dường như rất mong chờ, ngồi xem đến con số cuối cùng với vẻ mặt đầy hồi hộp.

Nhưng kết quả vừa hiện ra, ta liền giận dữ mạnh xuống ghế sofa.

Anh ta hét lên đầy tiếc nuối:

“Ba mươi triệu đấy! Chỉ thiếu có một số thôi! Sao mà đen đủi chứ!”

“Có gì mà xui?

Ba mươi triệu thì đã sao, hôm nay là ngày may mắn của tụi mình mà.”

Anh ta nhếch mép đầy mỉa mai.

“Cô là tiểu thư nhà giàu, ba mươi triệu với chẳng đáng gì.”

Tôi vội vàng dỗ dành:

“Tiền của em là tiền của .

Em cũng sẽ giúp kiếm thật nhiều tiền sau này mà.”

Sau này tôi mới biết, đó là cơ hội cuối cùng ta tự cho mình.

Nếu trúng ba mươi triệu, ta đã không cần ở bên tôi nữa.

Kiếp này, ta đã nhớ kỹ dãy số của kiếp trước – và nắm lấy cơ hội ấy.

11

Sau khi cắt đứt hoàn toàn với Diệp Minh Phong, bố mẹ tôi bắt đầu nhiệt thúc đẩy mối quan hệ giữa tôi và Diệp Minh Dự.

Nhưng chúng tôi rất trong sáng, mỗi lần gặp chỉ toàn ngồi tám chuyện về Diệp Minh Phong và mấy chuyện kỳ cục xoay quanh mẹ kế của ta.

Nghe Diệp Minh Phong đã bỏ ra 5 triệu để giúp Lâm Thiên Thiên trả nợ.

Sau đó lại bỏ thêm 15 triệu để mua lại công ty cũ của nhà họ Lâm – công ty đã bị người khác thâu tóm.

Anh ta còn để công ty đứng tên Lâm Thiên Thiên, còn mình thì chỉ giữ lại 8% cổ phần.

Mẹ Diệp tức điên, mắng ta tại sao lại bỏ tiền ra mua một công ty sắp sản như .

Không ngờ Diệp Minh Phong lại :

“Vì tiền mua vé số là do ấy bỏ ra.”

Mẹ Diệp tức đến mức phải nhập viện.

Tôi suýt rớt cằm.

Quay sang gương mặt điềm nhiên của Diệp Minh Dự, tôi bỗng tò mò hỏi:

“Anh ghét Diệp Minh Phong sao?”

“Khi lần đầu gặp ta, tôi từng rất ghét.

Vì mẹ ta đã bỏ thuốc bố tôi rồi lén lút sinh con, khiến bố mẹ tôi suýt chút nữa thì hiểu lầm mà ly hôn.

Nhưng về sau, tôi chỉ hận người phụ nữ kia, chứ không hề hận Diệp Minh Phong.

Anh ta thật ra đâu gì sai.”

Tôi thầm cảm khái trong lòng.

Anh ấy không hận Diệp Minh Phong, Diệp Minh Phong thì lại ghen ghét và đố kỵ ấy đến tận xương tủy.

Hồi đó công ty của Diệp Minh Phong là bên đầu tiên nghiên cứu ra một công nghệ mới.

Vậy mà ta lại cố bán công nghệ đó cho đối thủ của nhà họ Diệp, chứ không bán cho chính công ty của mình.

Nếu công nghệ đó không cập nhật, công ty nhà họ Diệp rất có thể sẽ bị đối thủ đẩy ra khỏi thị trường.

Sau đó, khi thấy người cha từng cao ngạo của mình cúi đầu cầu xin, Diệp Minh Phong chỉ ra một điều kiện:

Bắt “bảo bối” của ông ta – tức Diệp Minh Dự – cả đời chỉ một nhân viên hành chính thấp kém nhất ở công ty.

Rồi ta liên tục dùng quan hệ với đối tác để khiến nhân viên công ty xa lánh, lập Diệp Minh Dự, thậm chí còn muốn ấy ngồi tù.

Mẹ của Diệp Minh Dự từng tìm đến nhân để cầu xin, chỉ nhận lại sự sỉ nhục không thương tiếc.

Cuối cùng, Diệp Minh Dự cũng phát điên.

Ở kiếp trước, tôi Diệp Minh Phong, tin vào lời xúi giục của bọn họ, rồi lạnh lùng đứng ta hủy hoại cả nhà họ Diệp.

Nhưng kiếp này, kết cục sẽ không như nữa.

Tôi sẽ đứng về phía nhà họ Diệp.

Tôi lặng lẽ nắm lấy tay Diệp Minh Dự.

Cả khuôn mặt và vành tai của cậu ấy lập tức đỏ ửng.

Tôi mỉm hỏi:

“Rõ ràng là chúng ta gặp nhau chẳng mấy lần, sao tôi lại thấy như rất thích tôi ?”

“Lúc nhỏ tôi từng bị bệnh thận, phải nhập viện nghỉ học.

Có một lần đến thăm mẹ, đi nhầm tầng và tìm thấy tôi.

Thấy tôi ở một mình, hỏi có buồn không, rồi ngồi chuyện rất lâu.

Chương 6 tiếp :

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...