Tôi còn cầu mong tránh càng xa càng tốt.
Mẹ Diệp thấy thì giận dữ quát Diệp Minh Phong:
“Minh Phong, con bị ngu à?
Lâm Thiên Thiên đã thẳng là khinh thường con rồi, con còn mặt dày đi nó gì?”
Diệp Minh Phong nhíu mày mẹ:
“Mẹ à, Lâm Thiên Thiên không phải người như .
Chỉ là ấy cảm thấy mình lỡ dở con, không muốn kéo con xuống nữa.
Con không bao giờ quên lần cả lớp đi leo núi gặp mưa, con bị trượt chân rồi bị bỏ quên, cả lớp chỉ có mỗi ấy nhận ra con mất tích, quay lại tìm con.
Con tin ấy.”
Tôi tranh thủ lúc mẹ Diệp chưa kịp dây dưa, nhanh chóng bước ra khỏi phòng bệnh.
Sau lưng truyền đến tiếng mẹ Diệp vừa khóc vừa :
“Sao con lại như bị trúng tà , cứ mê mẩn con hồ ly đó!”
“Con không phải hồ ly gì hết, ấy là tốt bụng nhất.”
Tôi phì trong lòng – đúng là một tên đầu rỗng.
05
Về đến nhà, tôi thấy Diệp Minh Dự đang ngồi trên ghế sofa.
Anh ấy là cùng cha khác mẹ với Diệp Minh Phong, cũng là người mà tôi từng sắp đặt hôn nhân.
Diệp Minh Dự trông ôn hòa, nhẹ nhàng như gió trăng, khí chất thoát tục.
Hoàn toàn trái ngược với vẻ sắc sảo, đầy toan tính và gai góc của Diệp Minh Phong.
Khó mà tin ở kiếp trước, người cả như ấy lại bị Minh Phong chèn ép đến phát điên.
Thấy tôi về, ấy lập tức đứng lên, đưa cho tôi hai cuốn tập:
“Bạn Tô, đây là sách bài tập môn chuyên ngành mà thầy bảo tôi mang về cho lúc chiều.”
Tôi lịch sự đáp lời cảm ơn.
Mẹ tôi lên tiếng: Đến giờ ăn rồi, ở lại ăn cơm với nhà bác đi con.”
Diệp Minh Dự liếc tôi, thấy tôi không gì, liền quay sang mẹ tôi:
“Dạ, không cần đâu ạ. Đây là việc con nên mà.”
Nhìn cậu con trai ăn lễ phép, cư xử đúng mực này, tôi không hiểu sao đời trước lại bị mẹ Diệp xúi bẩy đến mức cho rằng là một kẻ giả tạo, âm hiểm.
Ở kiếp trước, tôi vừa xuất viện trở về, vừa thấy đã lập tức thể hiện sự chán ghét ra mặt.
Thậm chí còn giấu bố mẹ, lén bảo rời đi ngay.
Lúc đó chỉ ngạc nhiên nhướng mày tôi, sau đó đặt sách xuống, lễ phép chào bố mẹ tôi rồi ra về.
Hiện tại thấy định về, tôi liền :
“Ở lại ăn cơm cùng nhà em nhé.”
Diệp Minh Dự lập tức mỉm đồng ý.
Nụ trong sáng rạng rỡ ấy khiến tim tôi khẽ run một nhịp.
Nụ này… sao lại thấy quen thuộc như ?
Thấy bầu không khí giữa hai đứa tôi có vẻ tốt đẹp, bố mẹ tôi lại bắt đầu nghĩ đến chuyện mai mối, sau bữa ăn liền bảo tôi tiễn xuống lầu.
Tôi không từ chối.
Khi cùng sánh vai bước đi, đột nhiên hỏi tôi có muốn đi xem buổi hòa nhạc của nghệ sĩ dương cầm Aldo không.
Tôi ngạc nhiên, mắt sáng rỡ :
“Vé đó khó đặt lắm, chưa đầy một phút là hết sạch rồi mà?”
“Anh có hai người bận việc nên đã tặng hai vé.”
Tôi lập tức gật đầu đồng ý.
Aldo là nghệ sĩ piano đẳng cấp thế giới, lần đầu tiên biểu diễn ở nước ngoài, lượng người hâm mộ đông kinh khủng.
Tuy tôi không học chuyên ngành piano, từ nhỏ đã rất thích.
“Đây là vé của em.
Nếu em không thoải mái khi đi cùng thì có thể đưa em tấm vé còn lại, em rủ ai khác đi cũng .”
Tôi – dịu dàng, điềm đạm, chậm rãi mỉm :
“Không sao đâu, chỉ là đi xem hòa nhạc thôi mà.”
6
Tôi vui mừng khôn xiết, liền đăng một tấm hình lên vòng bè: “Vui quá đi mất, sắp đi xem biểu diễn của thần tượng rồi!”
Chẳng bao lâu sau, hiện ra một tin nhắn – là từ Diệp Minh Phong.
“Tô Giản, tôi muốn hỏi một chuyện, còn vé dư không?”
“Không còn.”
Đối phương im lặng rất lâu, dường như đang đợi tôi chủ đưa vé cho ta.
Dù sao thì trước kia tôi đúng thật là ngốc như .
Thấy tôi mãi không phản hồi, ta lại nhắn thêm một câu:
“Vậy… bán lại cho tôi có không?”
Tôi lên mạng tra thử giá thị trường, khẽ .
Rồi gửi lại một câu: “10 triệu!”
“Cái gì? Nếu không muốn cho thì cũng không cần phải dối chứ!”
“Tự lên mạng tra giá vé hiện tại đi.”
“100 nghìn bán cho tôi có không?
Dù sao cũng đâu biết chơi piano, có nghe cũng chẳng sao.
Hơn nữa đâu có thiếu tiền.
Người tôi muốn tặng là người có ước mơ trở thành nghệ sĩ piano, với ấy chuyện này rất quan trọng.”
Tôi thật sự bị độ trơ tráo của ta cho choáng váng.
Vé giá 10 triệu mà dám trả 100 nghìn, còn tôi không thiếu tiền nên cho cũng chẳng sao.
Chắc chắn là ta định lấy cho Lâm Thiên Thiên.
Nhà Lâm Thiên Thiên hồi một năm trước cũng từng là một trong những gia tộc lớn ở thành phố A, do quản lý yếu kém nên sản, còn nợ nần chồng chất.
Bạn thấy sao?