Chồng tôi bị tai nạn xe, hai chân liệt hoàn toàn, tôi không rời ấy nửa bước, tận chăm sóc.
Vậy mà sau khi gặp lại người cũ, ta lại ta hối hận vì đã ở bên tôi.
Sau khi chết, toàn bộ tài sản ta có cũng để lại cho ta.
Còn tôi vì lúc trẻ quá lao lực, ăn uống thất thường, cuối cùng bị chẩn đoán ung thư dạ dày giai đoạn cuối, vài tháng sau thì đau đớn qua đời.
Sau khi sống lại, tôi trở thành tiểu thư nhà giàu cao quý, thản nhiên Diệp Minh Phong bị mối đầu xoay như chong chóng, không quên giẫm thêm một cú cho bõ tức.
01
“Minh Phong, đừng bao giờ chuyện dại dột nữa không.
Dù không còn đôi chân, em cũng chưa từng chê bai .”
Tôi người chồng vừa cứu sống sau khi uống thuốc ngủ tự tử, nước mắt giàn giụa.
Nhưng Diệp Minh Phong chỉ liếc tôi một cái, lạnh nhạt như người xa lạ.
Đột nhiên cửa phòng bệnh mở ra, mẹ chồng tôi bước vào cùng một ăn mặc lộng lẫy – chính là người cũ của ta, Lâm Thiên Thiên.
Mẹ chồng xông đến tát tôi một cái thật mạnh.
“Mày chăm sóc kiểu gì hả?
Mày cứ đòi nó về mừng kỷ niệm ngày cưới với mày, nó bị tai nạn liệt nửa người đã đành, giờ còn không chăm sóc tử tế, có phải mày mong nó chết để tự do đúng không?”
Tôi ôm mặt nóng rát, quay sang Minh Phong trên giường bệnh, hy vọng ấy giúp tôi một lời.
Nhưng Diệp Minh Phong lại ngơ ngẩn sau lưng mẹ, giọng run rẩy gọi tên: “Thiên Thiên?”
Mẹ chồng đẩy Lâm Thiên Thiên đến trước mặt , giọng ta mềm mại vang lên:
“Anh Minh Phong, năm xưa em không cố ý bỏ mà ra nước ngoài đâu.
Em chỉ không nỡ vì em mà việc ngày đêm, bị người ta chèn ép.
Lúc đó thấy có tiểu thư nhà giàu thích , em nghĩ có khi ở bên người khác sẽ bớt vất vả hơn, nên mới nhận tiền của bác để rời đi.”
Tôi thấy trong đôi mắt vốn bình lặng của Diệp Minh Phong dâng lên những gợn sóng, vành mắt đỏ hoe, ta mà :
“Em ngốc quá… Anh đâu phải loại người xem trọng tiền bạc.
Em bây giờ nên lo đánh đàn cho giỏi, quan tâm đến gì chứ…
Anh… không muốn lỡ dở cuộc đời em.”
“Anh Minh Phong, em chỉ muốn ở bên mỗi ngày.”
Mẹ chồng không chút do dự :
“Vậy thì từ nay trở đi, Tô Giản lo cơm nước dọn dẹp, còn Thiên Thiên thì phụ đi dạo, trò chuyện.”
Không ngờ Diệp Minh Phong lại đáp: “Được.”
Tim tôi thắt lại từng cơn.
Tôi cố nén cơn tức, mở miệng :
“Anh đã có em rồi, còn để người cũ ở cạnh như thế, có phải quá đáng quá không?”
Diệp Minh Phong nhíu mày, giọng mất kiên nhẫn.
“Em còn so đo gì nữa?
Anh như thế này rồi, còn gì với ấy?”
Lâm Thiên Thiên cũng mở miệng trách móc.
“Tô Giản, chị đừng ích kỷ nữa.
Bác với em hết rồi.
Nếu không phải chị cứ ép ấy về mừng kỷ niệm bốn năm ngày cưới, thì ấy đã không lái xe mệt quá mà gặp tai nạn.
Nếu chị thật lòng vì ấy, thì nên thuận theo ý ấy một chút.”
“Thiên Thiên đúng đấy.
Năm đó nếu không phải ấy nhường lại cho em, thì dù mẹ có ép, cũng không cưới em đâu.
Em đừng so đo với ấy nữa.”
Nghe những lời tổn thương đó, tôi bật đến rơi cả nước mắt.
“Hồi đó tôi đúng là mù thật.
Làm tiểu thư nhà giàu mà lại đi loại đàn ông như .”
Mẹ chồng giơ tay muốn tát tôi lần nữa, tôi lập tức giơ tay cản lại.
“Đừng quên hồi đó chính bà lừa tôi, con bà thích tôi biết bao, khiến tôi ngu ngốc chạy theo.
Cái vinh quang hôm nay các người có là nhờ giẫm lên tôi và bố mẹ tôi mà có.
Giờ không cần tôi nữa thì lật mặt sao?”
Diệp Minh Phong tức đến mức cầm gối ném thẳng vào tôi.
“Mày dám mẹ tao như thế à?
Đừng tưởng nhà mày từng tốt với tao là có quyền gì cũng .
Không có mày, tao vẫn có thể có mọi thứ như bây giờ.
Tao đã hối hận vì cưới mày từ lâu rồi!”
02
Tôi thất thần trở về nhà.
Không bao giờ quay lại bệnh viện nữa.
Bọn họ cũng xem như tôi chưa từng tồn tại.
Tôi thường ngồi chằm chằm vào cuốn nhật ký đã từng viết khi thầm Diệp Minh Phong.
Trang đầu tiên: Tôi thích một cậu tên là Diệp Minh Phong.
Anh ấy đã cứu con mèo nhỏ của tôi.
Ánh mắt ấy khi con mèo dịu dàng lắm.
Trang thứ hai: Bố mẹ muốn tôi kết hôn với Diệp Minh Dự – con trai trưởng nhà họ Diệp.
Anh ấy rất xuất sắc.
Nhưng trong đầu tôi chỉ toàn là hình bóng chàng trai trả mèo hôm đó.
Trang thứ ba: Tin vui – tôi và Diệp Minh Phong học cùng trường.
Tin buồn – ấy đã có .
Nhưng thấy ấy bị bắt nạt, tôi vẫn dùng thân phận tiểu thư ra mặt giúp đỡ.
Trang thứ tư: Anh ấy chia tay rồi, tôi có cơ hội rồi.
Dù ấy là con riêng nhà họ Diệp, tôi vẫn ấy.
……
Bạn thấy sao?