Sống Lại Để Tìm [...] – Chương 3

Cuối cùng hủy bỏ hôn ước, cả người tôi nhẹ hẳn đi.

Thím nắm chặt tay tôi, liên tục xin lỗi.

Chú tuy ít , lúc tiễn tôi ra về, lại nghiêm túc với tôi:

“Từ nay về sau, con là con ruột của chúng ta.”

“Nếu ngoài kia con có chịu ấm ức gì, thì hãy quay về nhà.”

Tôi biết, thím thật lòng thương tôi, coi tôi như con ruột.

Nhưng tôi vẫn chưa với họ chuyện tôi sẽ đi vùng quê công tác.

Lúc xe đến trạm cũng đã khá muộn.

Tôi xuống xe, định mua ít bánh bao rồi về, thì phát hiện trong túi có một cuộn tiền gói kỹ.

Năm trăm đồng, chắc là thím đã lén nhét vào người tôi lúc ôm tôi.

Nước mắt tôi lập tức trào ra.

Chú thím đúng là những người tốt.

Chỉ tiếc là… tôi và Sử Lưu Quân không hợp nhau.

Vừa bước đến dưới lầu, những bác đang tám chuyện bắt đầu tôi với ánh mắt khác lạ.

Tôi kéo nhẹ vạt áo.

Bác Phương – người ở cạnh nhà Sử Lưu Quân – vỗ rơi vỏ hạt dưa trên tay, kéo tôi ra một góc vắng.

Vừa đi vừa trách móc:

“Không phải bác con đâu, con tốt quá hóa dại rồi.”

“Gì mà cũng đưa về nhà ?”

“Nhà con có Sử Lưu Quân là báu vật, cả khu này bao nhiêu thèm muốn đấy.”

“Con phải biết giữ chứ!”

“Bác thật, nhà con cũng không biết giữ khoảng cách gì hết.”

“Phụ nữ góa chồng thì chuyện thị phi nhiều, ai cũng tránh xa mẹ con nhà đó.”

“Chỉ có hai vợ chồng trẻ nhà con là cứ hăng hái mà lao vào thôi!”

“May mà tối nay con về.”

“Nếu không thì với cái cảnh chiều nay, mai cả khu nhà này không biết sẽ đồn đại ra sao nữa.”

“Cái Lý Tâm Tâm ấy cũng không phải người an phận đâu.”

“Con ấy, phải cẩn thận một chút, có chuyện gì cứ với mấy bác.”

Lúc này tôi mới biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Thì ra Sử Lưu Quân đã đưa mẹ con Lý Tâm Tâm về nhà.

Anh ta cũng biết việc này sẽ khiến người ta dị nghị, nên dứt khoát lấy tôi cái cớ.

Tôi bật đầy mỉa mai.

Thì ra ta biết chuyện đó là không đúng đắn.

Chỉ là ta dùng cái vỏ bọc “nghĩa ” để che đậy tâm tư dơ bẩn của mình.

Mới rời đi một ngày đã vội vã đưa người khác về nhà, là vì không chờ nổi, hay vì không kiềm chế nổi?

Nhưng giờ chẳng liên quan đến tôi nữa.

Chỉ còn hai ngày nữa là tôi rời khỏi nơi này rồi.

Tôi ngẩng đầu, thấy ánh mắt tò mò của bác Phương.

Tôi biết các bác ấy không phải người xấu, chỉ là thích tám chuyện và nhiều chuyện sau lưng.

Nhưng kiếp trước, cũng chính những người này luôn miệng tôi không xứng với Sử Lưu Quân.

Cũng là họ tôi là vật cản trong chuyện của ta và Lý Tâm Tâm.

Tôi cảm ơn bác Phương rồi lặng lẽ quay về nhà, chẳng thêm gì nữa.

Nói gì chứ?

Nói rằng Sử Lưu Quân và Lý Tâm Tâm mập mờ không rõ ràng, rồi bôi xấu danh dự của hai người đó sao?

Sau khi sống lại, tôi từng nghĩ, hay là vạch trần mối quan hệ mờ ám của họ luôn cho xong.

Dù sao kiếp trước họ đã hỏng cả cuộc đời tôi, tôi đâu thể không oán không hận.

Nhưng tôi không muốn khiến thím đau lòng.

Họ đã quá tốt với tôi rồi.

Tốt đến mức tôi hận Sử Lưu Quân cũng sợ họ tổn thương.

Chỉ cần tôi còn e dè Sử Lưu Quân, thì chẳng thể đến Lý Tâm Tâm.

Nếu mọi chuyện bung bét ra, vì thể diện và nghĩa, Sử Lưu Quân càng có lý do để cưới Lý Tâm Tâm.

Vậy chẳng phải đúng như ta mong muốn sao?

Không có vết nứt, ruồi cũng chẳng bu vào .

Suy cho cùng, chính lòng dạ Sử Lưu Quân đã thay đổi.

Tôi vừa mở cửa, tiếng bên trong lập tức im bặt.

Sử Lưu Quân và Lý Tâm Tâm mặc tạp dề giống nhau.

Tiểu Huy thì ríu rít quanh họ, trông chẳng khác gì một gia đình hạnh phúc.

Sử Lưu Quân là người đầu tiên phản ứng lại.

Anh ta đặt đĩa xuống rồi bước về phía tôi, vừa giơ tay định lấy túi trong tay tôi, vừa hỏi:

“Em về rồi à?”

Tôi không đáp, đi thẳng về phòng thì bị ta giơ tay chắn lại.

Lý Tâm Tâm thấy thì ôm Tiểu Huy vào phòng tôi một cách rất tự nhiên.

Tôi cau mày Sử Lưu Quân, chờ ta giải thích.

Anh ta lúng túng ho nhẹ, rồi :

“Dạo này sức khỏe Tâm Tâm không tốt, Tiểu Huy còn nhỏ, nên để hai mẹ con ấy đến ở vài hôm.”

“Anh nghĩ em về sẽ biết thôi, nên không báo trước.”

Lúc này tôi mới phát hiện, hành lý của tôi đã bị mang ra ngoài, đặt ở góc dưới cửa sổ ban công, vứt lộn xộn.

Sử Lưu Quân theo ánh mắt tôi, vội chạy lại nhặt một chiếc áo khoác bị dính vết chân, phủi bụi.

“Anh thấy đồ của em ít, dễ chuyển, nên để Tâm Tâm và Tiểu Huy ở phòng em luôn.”

“Anh định để Tiểu Huy ăn xong rồi mới sắp xếp lại, ai ngờ em lại về sớm như .”

Vậy là… do tôi không nên về sớm?

Thấy tôi vẫn im lặng, Sử Lưu Quân bắt đầu khó xử.

Anh ta thêm:

“Chúng ta cũng sắp cưới rồi, hay em dọn sang phòng ở luôn đi.”

Tuy tôi không gì, vẫn đi theo ta vào phòng.

Tôi thấy đơn xin kết hôn đặt trên bàn.

Chỗ ghi ngày đăng ký vẫn còn để trống.

Sử Lưu Quân đặt hành lý của tôi xuống, ngồi đối diện hỏi:

“Ba mẹ em dạo này khỏe không? Họ gì về chuyện cưới xin?”

Tôi dừng lại một chút rồi :

“Chú thím vẫn khỏe, nên thường xuyên về thăm họ.”

“Còn chuyện cưới xin, thím muốn hỏi thêm ý kiến vài người nữa.”

“Dù sao cũng chưa gấp, cứ để từ từ đã.”

Dù sao cũng chỉ còn hai ngày nữa, trì hoãn lúc nào hay lúc đó.

Sử Lưu Quân bỗng giỡn:

“Chỉ cần em về nhà là họ vui rồi, cần gì về nữa.”

Tôi không buồn đáp, chỉ gật đầu qua loa, rồi muốn đi ngủ sớm.

“Bố ơi, con đói rồi!” – Tiểu Huy gọi từ phòng khách.

Sử Lưu Quân bảo tôi ra ăn cùng, tôi lắc đầu bảo đã ăn rồi, ta mới đi ra ngoài.

Chẳng bao lâu, phòng khách vang lên mùi thức ăn thơm lừng và tiếng vui vẻ.

Một người cha chiều con, một người mẹ dịu dàng, một đứa con ngoan.

Đúng là một gia đình hạnh phúc.

Lý Tâm Tâm thật sự có một đứa con ngoan.

Ít nhất, nó biết thương mẹ mình.

Khác với con của tôi.

Tôi lắc đầu, tự nhủ mình phải ngừng nghĩ về những người và chuyện của kiếp trước.

Tôi bị Tiểu Huy đạp tỉnh dậy, thằng bé coi giường của Sử Lưu Quân như tấm nệm nhún, hoàn toàn không quan tâm tôi vẫn đang ngủ trên đó.

Thấy tôi tức giận, Tiểu Huy lập tức òa lên khóc.

Lý Tâm Tâm và Sử Lưu Quân vội vàng chạy vào.

Tôi lạnh mặt với Tiểu Huy: “Xin lỗi đi.”

Nhưng khi thấy Sử Lưu Quân, thằng bé chẳng những không xin lỗi, còn đi trước một bước tố cáo tôi:

“Bố ơi, con ghét dì này, dì ấy không thích mẹ con mình, còn bắt nạt mẹ con mình nữa.”

“Bố đừng cưới dì ấy.”

“Bố đuổi dì ấy đi có không?”

Lý Tâm Tâm khóc như mưa, giọng nghẹn ngào: “Chị dâu, xin lỗi chị, là em dạy con không tốt, chị đừng giận nhé.”

“Chỉ là, cho dù chị không thích em, cũng đừng trút giận lên trẻ con, Tiểu Huy vẫn chỉ là một đứa bé thôi mà.”

Sử Lưu Quân ôm Tiểu Huy vào lòng dỗ dành, rồi quay sang tôi không hài lòng, ý bảo tôi nên xin lỗi mẹ con ta.

Tôi chẳng buồn đôi co với mấy người đạo đức giả diễn kịch, dứt khoát đứng dậy xách hành lý định rời đi, bị Sử Lưu Quân cản lại.

“Em ? Trễ thế này rồi còn đi đâu?”

“Chỉ vì giận một đứa con nít mà định bỏ nhà ra đi sao?”

Thấy tôi thực sự tức giận, Lý Tâm Tâm nhanh chóng ôm Tiểu Huy trốn vào trong phòng.

Sử Lưu Quân đè tôi ngồi lại mép giường, rồi kéo ghế ngồi đối diện.

Anh ta vừa định mở miệng, tôi đã đưa cổ tay bị Tiểu Huy giẫm lên — giờ đã đỏ và sưng.

Lời của ta nghẹn trong cổ, gương mặt đỏ bừng.

Một lúc lâu sau, ta mới cất giọng cầu khẩn: “Tiểu Huy dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, Tâm Tâm một mình nuôi con vất vả, nên mới chiều chuộng quá mức.”

“Em là người lớn rồi, đừng so đo với một đứa trẻ.”

“Tiểu Huy từ nhỏ không có bố, chẳng phải em càng nên hiểu cho nó sao?”

“Anh biết em không thích Tâm Tâm, em chẳng phải đang ép mẹ con ấy phải rời đi sao? Em xin lỗi họ đi…”

Tôi bật lạnh lẽo: “Tôi đâu có ép họ đi, là tôi tự đi, nhường chỗ cho mẹ con họ mà.”

“Anh không không rằng đưa người về nhà, còn ném hành lý của tôi ra ngoài, chẳng phải chính đang ép tôi đi sao?”

“Anh muốn đưa người về thì lấy tôi ra lá chắn. Anh cũng biết việc này không ra gì đúng không?”

Gương mặt Sử Lưu Quân tái xanh tay run lên chỉ tôi mãi không câu nào, cuối cùng quay người bỏ chạy.

Tối hôm đó, tôi dọn khỏi nhà Sử Lưu Quân, ra không ít tiếng , hàng xóm xung quanh đều tò mò ra.

Nhưng tôi chẳng quan tâm nữa.

Tôi vốn không muốn bôi nhọ Sử Lưu Quân, nếu chính ta muốn hủy hoại mình, tôi cũng chẳng cản.

Gần nhà có một nhà khách, tôi phòng nghỉ ở đó.

Tối hôm đó, tôi mới có giấc ngủ yên bình đầu tiên sau khi sống lại.

Sáng hôm sau, Lý Tâm Tâm mắt đỏ hoe đến gõ cửa phòng tôi.

Cô ta tức giận hỏi tôi có phải cố ý không.

Thì ra tôi vừa dọn đi, sáng hôm sau cả khu nhà đã rộ lên tin đồn về mối quan hệ mờ ám giữa ta và Sử Lưu Quân.

Mọi người đều ta bằng ánh mắt khinh thường, chỉ trỏ bàn tán.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...