Cha mẹ mất sớm, tôi gửi nuôi trong nhà của một người đồng đội cũ ở quê.
Dưới sự ủng hộ của cha mẹ nuôi nhà họ Hạ, tôi kết hôn với Hạ Châu Chi – người thanh mai trúc mã cùng tôi lớn lên.
Nhưng tôi không biết rằng, ấy lại có người mình thương từ trước.
Sau khi kết hôn, không hề chạm vào tôi, lại đổ cho tôi tội không thể sinh con.
Cha mẹ chồng vừa trách móc tôi, vừa ôm về một đôi con của họ hàng xa bắt tôi nuôi nấng.
Còn Hạ Châu Chi thì dứt áo lên đường vào quân ngũ, suốt cả năm hiếm khi trở về một lần.
Mười tám năm sau, tôi đã nuôi lớn đôi con ấy thành tài, thậm chí còn đậu vào Thanh Hoa.
Hạ Châu Chi dẫn theo một người phụ nữ khác về dự tiệc mừng con đậu đại học, rồi công khai tuyên bố trước mọi người rằng đôi con ấy là con ruột của họ.
Tôi họ – một gia đình sáu người hạnh phúc sum vầy, lúc ấy mới nhận ra: người duy nhất bị lừa gạt bấy lâu, chỉ có mình tôi.
Trong tuyệt vọng, tôi bỏ đi trong cơn tức giận, lại vô rơi xuống vách núi trong đêm tối mịt mùng.
Sống lại một đời, tôi trở về thời điểm vừa kết hôn một năm.
1
Mẹ Hà ngồi chễm chệ ở ghế cao trong đường đường chính chính, Bố Hà cũng ngồi một bên, phì phèo tẩu thuốc lá khô.
Vài ba họ hàng lác đác chen chúc khiến căn phòng nhỏ hẹp gần như chật ních.
Ngoài Bố Hà, Mẹ Hà và Hà Châu Chi đang bế hai đứa trẻ trên tay, những người còn lại đều dùng ánh mắt khó hiểu liếc tôi.
Tôi đứng ở cửa, không một lời.
Mẹ Hà hắng giọng:
“Lâm Thư, con tới vừa đúng lúc. Đây là hai đứa con của Tam ở thôn Cao Gia mới sinh. Cô ấy đã có ba đứa con rồi, nghe con với Châu Chi khó có tin vui, nên đặc biệt gửi tới hỏi con có muốn nuôi không?”
Tôi ngẩng mắt quanh, thấy Tô Tĩnh An đang lẫn trong đám đông, trên mặt tràn đầy vẻ hiền từ, chăm hai đứa trẻ trong tay Hà Châu Chi.
Thì ra trong góc khuất tôi không biết, Tô Tĩnh An đã xuất hiện từ sớm như thế.
Mọi người đang chờ đợi câu trả lời của tôi, Mẹ Hà lại điềm nhiên như không, cứ như đã chắc chắn tôi sẽ không từ chối.
Dù sao thì suốt một năm sau khi cưới, ngày ba bữa bà đều phải tra hỏi về cái bụng của tôi.
Cho đến khi tôi mặt trắng bệch, mang đầy áy náy mà câm lặng chịu đựng.
Tôi hỏi Hà Châu Chi:
“Anh muốn nuôi không?”
Hà Châu Chi dường như không ngờ tôi sẽ hỏi , khẽ cau mày:
“Chuyện con cái là việc của đàn bà các , đàn ông chúng tôi can dự gì? Em muốn nuôi thì tôi cũng không cản.”
“Được, em không nuôi.”
“Nhưng nếu đã nhận nuôi thì cũng phải tận tâm tận lực, kẻo phụ lòng cha mẹ ruột của hai đứa trẻ… Em gì cơ?”
Hà Châu Chi bỗng khựng lại, không thể tin nổi mà tôi chằm chằm.
Không khí xung quanh lập tức lắng xuống, những tiếng thì thầm to nhỏ cũng giảm đi nhiều.
Tôi lạnh nhạt đáp:
“Tôi mới mười chín, chưa chắc đã không thể có thai. Vì sao phải nuôi con của người khác?”
Hà Châu Chi quay sang tôi, trong mắt đầy vẻ không hài lòng:
“Sao em lại vô lý thế? Tam cũng chỉ có lòng tốt, không ngờ em lại thiển cận như .”
Tôi phản bác lại:
“Vừa nãy chẳng phải còn chuyện con cái là việc của đàn bà, không can dự sao? Sao đến khi tôi không nuôi, lại kích như thế?”
Hà Châu Chi nghẹn lời, trừng lớn mắt, dường như không thể tin nổi tôi lại dám cãi lại ta.
Mẹ Hà vội bước ra giảng hòa:
“Tiểu Thư, con đừng lời giận dỗi. Mẹ biết con cũng thích đôi bé này mà. Nếu con chịu nuôi, mẹ nhất định sẽ giúp đỡ con.”
Bố Hà cũng phì phà nhả một hơi khói rồi tiếp lời:
“Đã nhận nuôi thì ngày mai mở từ đường, ghi tên hai đứa bé này dưới tên của Lâm Thư và Châu Chi đi.”
Trong lòng tôi dâng lên từng đợt chán chường.
Kiếp trước, cái gọi là “giúp đỡ” của mẹ Hà chỉ là giám sát, chứ chưa từng thật lòng thương hai đứa nhỏ.
Quần áo con bẩn là tôi giặt, chi phí nuôi con là tôi bỏ, bài tập của con là tôi dạy.
Còn họ, chỉ biết hái quả chín từ tay tôi, nào có nghĩ cho tôi lấy một lần?
Giờ phút này, đối mặt với việc họ tự quyết định mọi thứ như thể tôi không hề tồn tại tôi bèn nâng cao giọng :
“Tôi không nuôi. Nếu cứ nhất định ghi tên vào sổ gia phả, tôi sẽ ly hôn.”
Nói dứt lời, chẳng buồn đến vẻ mặt kinh ngạc của bọn họ, tôi xoay người rời đi, thẳng tiến về hòm thư ở đầu làng.
2
Tôi nhận một bức thư có ghi tên mình, vừa mở ra đã đỏ hoe mắt.
Trong thư có một tờ tiền giấy mệnh giá một trăm tệ cùng một xấp phiếu lương thực, phiếu vải – những thứ vô cùng quý giá trong thời đại thiếu thốn vật chất như thập niên 80.
Người gửi là giáo sư đại học của cha mẹ tôi – cũng là ông cụ nhà họ Lục, người luôn coi tôi như cháu ruột.
Đáng tiếc, kiếp trước mãi đến khi tôi nuôi lớn hai đứa trẻ và đưa chúng thi đậu Thanh Hoa, tôi mới biết suốt bao năm qua ông vẫn âm thầm giúp đỡ tôi.
Chỉ tiếc rằng… tất cả những thứ ấy đều bị cha mẹ nhà họ Hà âm thầm chiếm đoạt.
Trong hộp thư còn có một giấy báo trúng tuyển của Đại học Thanh Hoa, kiếp trước cũng bị người nhà họ Hà giấu đi.
Chỉ để chặt đứt tất cả đôi cánh của tôi, bắt tôi cam tâm ở lại nhà họ Hà trâu ngựa.
Tôi đi đến đầu thôn, chào hỏi chị Vương – chủ tiệm tạp hóa, rồi muốn gọi điện cho một người cũ của cha mẹ.
Chị Vương gần như tôi lớn lên trong nhà họ Hà, cũng thấu hiểu nỗi tủi nhục khi phải sống nhờ nhà người khác.
Vì chị chẳng thèm lấy mấy tờ tiền lẻ tôi đưa, để tôi tự do gọi điện.
Đúng lúc chị phải ra ngoài giao đồ, nên nhờ tôi trông cửa hàng giúp một lát.
Tôi nhận lấy lòng tốt ấy và thầm hứa sẽ đền đáp, sau đó quay về bàn máy và quay số gọi tới kinh thành.
Tiếng chuông điện thoại đổ ba tiếng “tút tút tút” mới có người bắt máy.
Bên kia truyền đến một giọng già nua mạnh mẽ:
“A lô, xin hỏi ai đấy?”
Tôi nghẹn ngào lên tiếng:
“Ông Lục ơi, là cháu, cháu là Tiểu Thư đây ạ.”
“Tiểu Thư! Cô nhóc cuối cùng cũng nhớ đến ông già này rồi à…”
Ông Lục vô cùng vui mừng, nghe tôi mình lại thi đậu Thanh Hoa, ông càng không thôi.
“Bố mẹ cháu nơi chín suối, nếu biết cháu giỏi giang thế này, nhất định sẽ vui lắm!”
Tôi kể lại cho ông nghe sơ qua hình hiện tại rằng ba ngày nữa tôi sẽ trở về kinh thành chờ khai giảng.
Nghe xong những gì tôi trải qua ông Lục trở nên trầm mặc, đầy áy náy vì năm xưa không thể bảo vệ tôi cho trọn.
Khi nghe tôi về quyết định của mình, ông lập tức ủng hộ, còn bảo tôi cứ về nhà ông trước mà ở.
Sau khi cúp máy, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Tôi giấu kỹ bức thư cùng giấy báo trúng tuyển vào một chỗ chỉ mình tôi biết.
Chỉ cần ba ngày nữa thôi, tôi sẽ có thể hoàn toàn thay đổi số phận của mình.
3
Khi tôi quay về nhà họ Hà, đám họ hàng đông đúc ban nãy đã giải tán gần hết.
Chỉ còn cha mẹ họ Hà, Hà Châu Chi, và Tô Tĩnh An mỗi người đang bế một đứa trẻ, vẫn chưa rời đi.
Tôi lặng lẽ bước lại, không phát ra một chút tiếng .
Chỉ nghe thấy Tô Tĩnh An đầy lo lắng :
“Anh Châu Chi, nếu chị Linh không chịu nuôi thì phải sao bây giờ?”
Giọng Hà Châu Chi vang lên lạnh lùng, cứng rắn:
“Cô ấy không muốn nuôi cũng phải nuôi. Một tháng nữa tôi phải nhập ngũ, em thì lên đại học, hai đứa trẻ này giao cho ai?”
Mẹ Hà cũng phụ họa theo:
“Tĩnh An à, con cứ yên tâm mà lên đại học. Làm mẹ thì phải có văn hóa như con mới tốt. Còn Lâm Thư, nó là do nhà ta nuôi lớn, nó không dám cãi lời đâu.”
Bố Hà thì bộ như gia chủ quyền uy, dứt khoát chốt lại:
“Chuyện này cứ quyết đi. Cái nhà này còn chưa đến lượt nó định đoạt.”
Trong lòng tôi chẳng gợn lên chút cảm nào.
Dù sao thì bao nhiêu nghĩa cũng đã bị mài mòn hết trong những năm tháng vất vả của kiếp trước.
Tôi bước vào nhà, bốn người đồng loạt sững lại.
Mỗi người đều cẩn thận quan sát sắc mặt tôi, cố đoán xem tôi đã nghe bao nhiêu.
Tôi về phía Tô Tĩnh An – có lẽ vì chột dạ, ta quay mặt sang hướng khác, không dám tôi.
Hà Châu Chi đứng chắn trước ta, nghiêm giọng giới thiệu:
“Đây là em họ tôi, Tĩnh An. Nó đậu vào đại học sư phạm, tháng tới sẽ ở lại nhà ta.”
Tôi khẽ gật đầu, không gì cả.
Sau lưng lập tức truyền đến tiếng Mẹ Hà thở phào nhẹ nhõm.
Sau bữa tối, tôi lặng lẽ về phòng, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Những kỷ vật liên quan đến Hà Châu Chi, tôi đều gạt hết sang một bên, để riêng ra.
Đồ đạc thuộc về tôi thì chẳng có là bao.
Chỉ có một chiếc áo bông mặc mùa đông, cùng vài bộ đồ hè mỏng manh.
So với chiếc áo khoác dạ dày ấm mà Tô Tĩnh An đang mặc, đống quần áo của tôi thậm chí còn chẳng bằng nửa mét vải của ta.
Mẹ Hà cũng phụ họa theo:
“Tĩnh An à, con cứ yên tâm mà lên đại học. Làm mẹ thì phải có văn hóa như con mới tốt. Còn Lâm Thư, nó là do nhà ta nuôi lớn, nó không dám cãi lời đâu.”
Bố Hà thì bộ như gia chủ quyền uy, dứt khoát chốt lại:
“Chuyện này cứ quyết đi. Cái nhà này còn chưa đến lượt nó định đoạt.”
Trong lòng tôi chẳng gợn lên chút cảm nào.
Dù sao thì bao nhiêu nghĩa cũng đã bị mài mòn hết trong những năm tháng vất vả của kiếp trước.
Tôi bước vào nhà, bốn người đồng loạt sững lại.
Mỗi người đều cẩn thận quan sát sắc mặt tôi, cố đoán xem tôi đã nghe bao nhiêu.
Bạn thấy sao?