Sau khi lên tiểu học, Tô Minh Minh thay đổi rõ rệt cả về thể chất lẫn suy nghĩ.
Bây giờ gọi nó là “cháu nhỏ” thì không còn phù hợp nữa.
Những mối quan hệ mà nó dày công tạo dựng ở mẫu giáo, giờ biến mất sạch.
Dù học cùng trường, gặp nhau cũng chỉ gật đầu xã giao.
Minh Minh cố gắng kéo gần khoảng cách,
vì không cùng đẳng cấp, nên chẳng có gì để giao tiếp.
Trải qua một thời gian bị thúc ép bởi chị và bản thân nó,
tới lớp 2, cả nhà cuối cùng cũng phải thừa nhận rằng:
Đường lối “tạo dựng quan hệ từ mẫu giáo” xem ra đã thất bại.
Thế Minh Minh không bỏ cuộc.
Nó lại tìm “mục tiêu” mới trong lớp hiện tại.
Nó nối tiếp “lý tưởng” của cha mẹ:
Chỉ kết với con nhà giàu.
Còn đầy tự tin:
“Phải mở rộng mối quan hệ từ nhỏ mới dễ phát triển sau này.”
Nhưng cách này cũng để lại hậu quả rõ ràng: Minh Minh trở nên vô cùng so bì, đua đòi.
Nó thường xuyên : “Nếu không theo kịp người ta, thì sẽ không bao giờ hòa nhập nổi.”
Những nhu cầu vật chất hồi học mẫu giáo, cố gắng một chút còn có thể đáp ứng.
Nhưng sau khi lên tiểu học, sự so bì đua đòi bắt đầu lan sang mọi khía cạnh của cuộc sống, khiến chị tôi hoàn toàn không kham nổi.
Đến cả mẹ tôi – người luôn chiều cháu vô điều kiện – cũng phải lên tiếng khuyên nhủ:
“Minh Minh à, con cũng nên nghĩ cho gia đình một chút, nhà mình thật sự không chịu nổi cái kiểu đua đòi này nữa đâu.”
Nhưng Tô Minh Minh – suốt ngày lăn lộn với hội con nhà giàu – thì gì nghe lọt tai.
Nó vắt chân chữ ngũ, ngồi thả người trên sofa:
“Không có điều kiện thì tạo điều kiện chứ, sao nhà người ta , còn nhà mình thì không?”
“Lúc nào cũng đổ lỗi cho con, bắt con chịu thiệt.
Con mặc kệ, mấy thứ con cần phải có bằng .
Đó là ‘tấm vé’ để con thành công sau này.
Không có thứ giống người ta, không chuyện , thì kết kiểu gì?”
Ở kiếp trước, lẽ ra là thời gian chăm chỉ học hành, thì Minh Minh lại trở thành một thiếu niên “bất trị” đúng nghĩa.
Anh chị tôi suốt ngày khóc lóc, chẳng gì ngoài việc lặp đi lặp lại câu hỏi:
“Giờ phải sao đây?”
Sau đó, tôi vô nghe mẹ tôi thì thầm với Minh Minh: “Cố mà lấy lòng dì con đi, nó không chồng không con, sau này tài sản chẳng phải đều về tay con sao?”
Kiếp này, nhờ có ký ức kiếp trước, sự nghiệp của tôi phát triển rực rỡ, tiền kiếm không xuể.
Dù đời trước phát triển chậm hơn một chút, tổng thể vẫn coi như khá ổn.
Tôi không biết liệu đời trước mẹ tôi có từng với Minh Minh câu tương tự không, nghĩ lại mà thấy rùng mình.
Vì thế, tôi quyết định không giấu giếm năng lực của mình nữa.
Chưa đợi Minh Minh lên cấp hai, tôi lập tức mua nhà, dọn khỏi căn nhà cũ.
Ngày chuyển đi, mẹ tôi đập đùi gào khóc:
“Anh chị con đã khổ đến mức đó rồi, con không giúp thì thôi, lại còn bỏ tiền mua nhà gì?
Sống mà ích kỷ quá thì không đâu!”
Tôi không thèm đáp lời, lẳng lặng bước ra khỏi cửa.
Địa chỉ căn nhà mới, tôi không cho ai biết.
Về sau, những thông tin liên quan đến Tô Minh Minh, tôi chỉ còn nghe mẹ tôi kể lại qua những lần than khóc.
Nào là nó không chịu học hành đàng hoàng, suốt ngày đua đòi khoe mẽ.
Một lòng muốn chơi với hội con nhà giàu, lại chẳng thể nào trở thành thực sự với họ.
Bị bẽ mặt bên ngoài, về nhà liền trút giận lên người thân, khiến cả nhà lúc nào cũng rối loạn.
Tôi chỉ nhạt trong lòng: Không thể mang lại lợi ích ngang bằng, thì ai rảnh mà kết với cậu?
Phải biết rằng, chữ “bằng hữu” (朋) xưa vốn là đơn vị đếm tiền – hai xâu tiền mới gọi là “bằng hữu”. Một bên thiếu, thì chẳng còn là “bằng hữu”, mà chỉ là “nghèo khổ” (贫) thôi.
Nhưng Tô Minh Minh vẫn cố chấp không tỉnh ngộ.
Mở miệng ra là: “Tôi có một người thế này…” “Tôi quen ai ai thế kia…”
Cứ như thể chỉ cần dính dáng đến những người đó là mình có thể trở nên cao quý hơn.
Sau này, tôi nghe những người “giàu có” kia người thì ra nước ngoài du học, người thì về tiếp quản cơ nghiệp, cũng có người bặt vô âm tín.
Tô Minh Minh thì học hành chẳng ra gì, không bằng cấp, không kỹ năng, không xuất thân,
cuối cùng chỉ vào một trường trung cấp hạng bét, rồi sống lay lắt, ăn bám ở nhà.
Có vẻ như cuối cùng nó cũng nhận ra, những người kia vốn chẳng hề để tâm đến mình.
Nó bắt đầu trách móc đủ điều, đổ lỗi cho gia đình:
“Nhìn xem ba mẹ của người ta sống trong biệt thự, lái xe sang, gửi con vào công ty mình cho ăn chia cổ phần, đúng là biết lo xa.
Còn ba mẹ quan, chỉ cần búng tay là giải quyết việc cho con.
Người ta có ba mẹ lo lắng sắp xếp từ nhỏ đến lớn, chẳng cần cố gắng gì cũng sướng.
Còn ba mẹ tôi thì sao? Suốt ngày chỉ biết ru rú trong nhà, chẳng gì ra hồn.
Sao ba mẹ người ta giỏi thế, mà ba mẹ tôi thì kém cỏi thế?
Không biết phấn đấu à?
Sao tôi lại phải rơi vào tay hai người vô dụng như chứ?”
Tuy không ra tiền, Tô Minh Minh vẫn tiêu tiền như nước để giữ lấy vẻ ngoài hào nhoáng.
Nó còn hy vọng kết thân với giàu hay tìm đại gia.
Khi hết tiền thì quay sang đòi gia đình. Gia đình không có thì lên mạng vay nợ.
Tô Minh Minh hưởng thụ cảm giác “ngồi không cũng có tiền”, không hề nhận ra mình đã vay hết lượt hơn chục ứng dụng cho vay online.
Số nợ mỗi ngày một lớn như quả cầu tuyết lăn xuống dốc.
Cho đến khi khoản nợ lớn đến mức không thể gánh nổi,
mẹ tôi đã khóc cạn nước mắt, gọi tôi van xin quay về giúp đỡ.
Anh tôi cũng gọi điện liên tục, lúc mềm mỏng, lúc cứng rắn, chỉ mong tôi ra tay cứu Minh Minh một lần.
Với khả năng hiện tại của tôi, trả số tiền đó chẳng khó. Nhưng tôi hoàn toàn không muốn .
Trong điện thoại, tôi chỉ lạnh lùng : “Đây là do chính các người chọn, không liên quan gì đến tôi.”
Hy vọng cuối cùng tan vỡ, chị dâu tôi gào lên trong tuyệt vọng: “Hồi đó mà ngăn tôi lại, thì tôi đã không ép Minh Minh học cái trường mẫu giáo đắt đỏ ấy!
Nghe lời , học trường bình thường, biết đâu nó cũng đã thi đại học, ra trường tìm một công việc bình thường, sống một đời yên ổn rồi!
Tất cả là tại ! Cô rõ ràng hiểu chuyện hơn tôi, tại sao không can tôi lại? Tại sao để mặc nhà này đi vào chỗ chết?”
Tôi nghe từng lời oán trách qua ống nghe, không nhịn thở dài. Trước khi dập máy, chỉ một câu: “Cô cũng rất buồn.”
Bạn thấy sao?