Sống Lại Để Nhìn [...] – Chương 2

Không ai lên tiếng, chỉ yên lặng ta.

Lục Đồng biết không giấu nổi nữa, đành miễn cưỡng lấy ra một chiếc váy đỏ.

Cô ta chột dạ, vẫn mạnh miệng:

“Chỉ là một chiếc váy bình thường thôi mà…”

7

Mọi người suýt thì bật vì tức giận trước khả năng dối mà mắt không chớp của Lục Đồng.

Chiếc váy ta chuẩn bị cho mình, đừng là “không có gì đặc biệt”, mà phải là có tâm cơ đến mức như muốn khắc chữ “toan tính” lên mặt!

Không chỉ chất vải cao cấp, trên váy còn có hoa văn chìm tinh xảo, viền tay áo, gấu váy và ngực áo đều trang trí bằng ren tinh tế.

Quan trọng nhất là: váy của ta dài quá đầu gối.

So với mấy chiếc váy siêu ngắn, hở trên lộ dưới mà ta đưa cho chúng tôi, thậm chí gom cả ba cái lại cũng chưa chắc đủ vải để may thành một chiếc của ta!

Một cùng phòng không nhịn , bật chế giễu:

“Lục Đồng, cậu vì sinh nhật trai mà thật sự có tâm quá đấy.

“Nhưng sao cậu không giống như lời cậu mà chọn một chiếc váy thật ngắn để “khoe dáng” nhỉ?”

Lục Đồng gượng , nhanh chóng nhét lại chiếc váy vào trong tủ.

“Chuyện nhỏ thôi mà! Các cậu không muốn mặc thì không mặc, tôi đâu có ép các cậu, đúng không?”

Sau màn lộn xộn này, thực ra ai cũng không muốn đi nữa.

Nhưng nghĩ đến chuyện đã đồng ý trước đó, cộng thêm danh tiếng của Tưởng Đào trong trường, mọi người chỉ có thể ngậm bồ hòn ngọt.

Nhân lúc Lục Đồng ra ngoài đi vệ sinh, tôi đưa ra một đề nghị:

“Dù gì cũng đều là người trưởng thành rồi, kinh nghiệm xã hội của chúng ta vẫn chưa nhiều.

“Nhìn hình này, có khả năng cao là Lục Đồng sẽ kéo chúng ta đi quán bar rồi không về ký túc qua đêm.

“Để đảm bảo an toàn, tốt nhất là mọi người hãy nhắn tin trước cho bè hoặc người thân, nhờ họ gọi điện vào giờ giới nghiêm, có lý do thì sẽ dễ chuồn hơn.”

Mấy người cùng phòng mắt sáng lên, giơ ngón tay cái khen tôi, rồi nhanh chóng nhắn tin cho bè nhờ phối hợp.

Sau khi đảm bảo an toàn, mọi người mới bắt đầu trang điểm.

Tuổi mười tám, đôi mươi vốn là giai đoạn đẹp nhất của con .

Không cần quá cầu kỳ, chỉ một chút chăm chút cũng đủ khiến ai nấy tỏa sáng hơn bình thường rất nhiều.

Lúc này, Lục Đồng quay lại.

“Chị em ơi, chuẩn bị xong chưa? Chúng ta lên đường nào!”

Nhưng khi thấy gương mặt của chúng tôi, nụ trên mặt ta lập tức cứng đờ.

“Mấy cậu… trang điểm đậm thế gì?”

Mọi người nhau.

“Có đậm đâu, bọn tôi chỉ trang điểm nhẹ thôi mà.”

Lục Đồng cau mày:

“Chắc tại mấy cậu ít khi trang điểm nên không thấy thôi.

“Thế này không đẹp chút nào, để tôi giúp mọi người trang điểm lại!”

Tôi lạnh lùng thầm.

Cô ta muốn kéo mọi người đi nền cho mình, lại sợ bị người khác lấn át phong thái.

Đúng là một con người mâu thuẫn đến nực !

Hai người cùng phòng còn lại cũng bắt đầu hiểu ra vấn đề.

Vốn dĩ bình thường họ cũng không thích trang điểm, hơn nữa quán bar không phải nơi an toàn gì, lợi dụng cơ hội này mà tẩy trang thì càng tốt!

Lằng nhằng gần một hai tiếng đồng hồ, đến khi thực sự ra ngoài, ngoại trừ Lục Đồng ăn diện lộng lẫy, những người khác chẳng khác gì ngày thường.

8

Vì mất thời gian trang điểm rồi lại tẩy trang, chúng tôi đến muộn hơn mười mấy phút.

Trước khi xuống xe, Lục Đồng liên tục nhắc nhở:

“Lát nữa các cậu nhất định phải giúp tôi giữ thể diện đấy!”

Chúng tôi chỉ mà không gì.

Quán bar mà Tưởng Đào đặt khá có tiếng trong khu đại học, khi chúng tôi đến nơi, bên trong đông nghẹt người.

Mùi khói thuốc, rượu và nước hoa trộn lẫn, chỉ cần ngửi một hơi cũng thấy buồn nôn.

Vừa bước vào, sắc mặt mấy người cùng phòng đều không tốt lắm, họ nhau, âm thầm tìm cơ hội chuồn đi.

Ai ngờ Lục Đồng lại như cá gặp nước, thậm chí còn đắc ý liếc chúng tôi.

“Tưởng Đào có rất nhiều em, sau này nếu mọi người gặp khó khăn, cứ đến tìm tôi.

“Dù sao cũng là cùng phòng, tôi nhất định sẽ không bỏ mặc mấy cậu!”

Nếu không phải xung quanh toàn là người của Tưởng Đào, chắc chúng tôi đã không nhịn phì thành tiếng.

Chỉ dựa vào mấy tên tóc nhuộm xanh đỏ, đầy hình xăm dán trên tay kia á?

Đúng lúc này, nhân vật chính của bữa tiệc – Tưởng Đào xuất hiện.

Có lẽ là muốn tỏ ra chỉn chu, hắn ta đặc biệt ăn diện một chút.

Áo sơ mi hoa, quần tây, tóc vuốt sáp bóng loáng, chải ngược ra sau.

Cũng không thể là xấu… chỉ là trông có gì đó sai sai, mà mắc .

Hắn ta rất tự nhiên ôm eo Lục Đồng, :

“Mấy em là cùng phòng của Đồng Đồng nhỉ?

“Cô ấy thường nhắc về các em lắm.

“Bình thường ấy ở ký túc xá cũng phiền mọi người nhiều.

“Hôm nay sinh nhật , cứ thoải mái ăn uống, mời!”

Lục Đồng nghe , giả vờ đánh nhẹ vào ngực hắn, bộ e thẹn:

“Anh , em nào có phiền ai đâu.”

Tưởng Đào bật ha hả, rồi đặt một nụ hôn chụt lên má ta.

Mà những người đứng xem như chúng tôi…

Ờm… rất muốn súc mắt.

9

Ánh đèn trong quán bar mờ ảo đầy ám muội, trên sàn nhảy, nam nữ quấn lấy nhau, khiêu vũ nóng bỏng.

Mấy người cùng phòng chưa từng thấy cảnh này, cảm thấy không quen, bèn tìm một góc vắng vẻ ngồi xuống nghịch điện thoại.

Ngược lại, Lục Đồng lại vô cùng thoải mái, như một con bướm rực rỡ bay lượn giữa đám đông, gọi người này uống rượu, mời người kia ăn thịt, trông chẳng khác gì bà chủ của nơi này.

Không lâu sau, ta cùng Tưởng Đào dẫn theo ba gã thanh niên đến, ngồi xuống cạnh chúng tôi.

Lục Đồng đầy ẩn ý, :

“Nào nào nào, mọi người quen chút đi.

“Đây là ba người em thân thiết nhất của Tưởng Đào, thấy các cậu không quen chỗ này, nên đặc biệt đến để với mọi người đấy.”

Nói xong, ta ghé sát lại, nháy mắt với chúng tôi, hạ giọng nhỏ:

“Đừng tôi không quan tâm đến các cậu nhé!

“Mấy này đều là soái ca đấy, các cậu phải biết nắm bắt cơ hội!

“Trong tiểu thuyết không phải đều như sao?

“Nữ chính bên nam chính, thì nhóm của nữ chính cũng sẽ tự nhiên ghép cặp với hội em của nam chính.

“Tôi coi các cậu như chị em tốt, nên mới tạo cơ hội thế này đó!”

Nghe , bọn tôi lập tức hiểu ra tại sao tối nay Lục Đồng cứ cố ép chúng tôi trang điểm thật lộng lẫy.

Thì ra là muốn chơi trò “phân vai hoàn hảo” trong tiểu thuyết ngôn !

Còn ba gã này?

Bọn họ chẳng phải nam phụ gì cả, chỉ là đám đàn em của Tưởng Đào thôi.

Nam chính ghép với nữ chính, còn ba tên “nam phụ” này ghép với chúng tôi sao?

Lục Đồng đúng là đang tính toán rất giỏi đấy.

Đáng tiếc, tôi đã có chuẩn bị trước.

Ba tên kia vừa ngồi xuống bên cạnh, trên mặt đầy vẻ không có ý tốt.

“Mấy em , bọn cùng phòng của Tưởng Đào, có hứng thú quen một chút không?

“Uống một ly nào!”

Tôi bước lên trước, chắn trước hai người cùng phòng, khẽ.

Từ trong túi xách, tôi rút ra một chiếc dùi cui điện, bấm công tắc.

“Tách tách tách!”

Dòng điện lập tức lóe lên, phát ra tiếng nổ giòn tan.

Tôi :

“Được thôi, đúng lúc tôi cũng đang muốn thực hành kỹ năng phòng thân.

“Không biết các có ai muốn luyện tập cùng tôi không?”

Nụ của bọn họ cứng đờ ngay lập tức, vô thức lùi lại phía sau.

“Em à, sao lại thế này… Chúng ta chỉ đang chuyện thôi mà, sao em lại mang theo vũ khí nguy hiểm như ?”

Một tên trong số đó mặt dày hơn, vươn tay định gạt dùi cui của tôi sang một bên.

Tôi nghiêng đầu, giả vờ ngây thơ, tủm tỉm:

“A, Lục Đồng không với các sao?

“Tôi học Taekwondo năm, sáu năm rồi đấy!

“Thường ngày rảnh rỗi tôi thích tìm người “giao lưu võ thuật”.

“Mà tôi thấy rất có duyên, hay là chúng ta thử một chút nhé?”

Tôi nắm chặt cổ tay gã kia, nở một nụ cực kỳ chân thành.

Lục Đồng cứng đờ cả mặt.

Bình thường ta gần như không ở ký túc xá, sao mà biết tôi có thực sự học võ hay không?

Mấy tên kia hoảng hốt thật sự, vội vàng kiếm cớ rút lui.

“Ơ… mới nhớ ra mình còn có chuyện phải giải quyết…

“Thôi đi trước nhé!”

Ba gã hớt hải đứng dậy bỏ đi, trước khi rời đi còn trừng mắt lườm Lục Đồng một cái.

Tưởng Đào ngồi bên cạnh, lắc lắc ly rượu, không hề lên tiếng can thiệp.

Còn Lục Đồng thì vô cùng mất mặt, gượng gạo:

“A ha ha…

“Tôi quên mất không trước với mấy ấy…”

Tôi không cho ta cơ hội chuyển chủ đề, lập tức khẩy, nhẹ nhàng :

“Tôi thấy Lục Đồng đúng là nữ chính trời sinh đấy.

“Không chỉ đẹp đôi với Tưởng Đào, mà ngay cả nhóm máu cũng hiếm có, thuộc loại “máu gấu trúc” luôn cơ mà.

“Đặt vào trong tiểu thuyết, không phải là nữ chính tuyệt sắc sao?”

Tưởng Đào nghe , khựng lại, ánh mắt lóe lên tia hứng thú.

“Ồ? Sao trước giờ em không với ?”

Lục Đồng xấu hổ đỏ mặt, dựa vào người hắn ta.

“Thật ra… cũng không phải chuyện gì đáng để khoe khoang…”

Tưởng Đào cau mày, vẻ mặt đầy quan tâm:

“Thế thì càng phải ý hơn.

“Máu hiếm như , nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra…

“Anh thật sự không biết phải sao…”

Lục Đồng cảm đến rơi nước mắt, càng nép sát vào lòng hắn ta hơn.

Còn tôi chỉ nhạt, lặng lẽ nâng ly rượu lên nhấp một ngụm.

Lục Đồng, hôm nay thừa nhận mình có nhóm máu hiếm.

“Về sau, đừng có hối hận nhé.”

Bởi vì, sẽ sớm phát hiện, chính thứ máu này sẽ đẩy vào địa ngục!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...