Trở lại những năm 70, chồng tôi vừa mới đặt chân vào thành phố, tôi liền dắt cha mẹ chồng đi tái giá.
Ở kiếp trước, chồng tôi vào thành phố bán rau rồi đột ngột mất tích suốt bảy năm.
Khi trở về thì hai tay bị đánh g ãy, rằng bị lừa, sống nhờ vào rau thừa cơm cặn trong cống, suýt nữa thì c h ế t đói.
Tôi và cha mẹ chồng thương xót cho , bán cả con bò già và ba căn nhà gạch đỏ mới xây để chữa bệnh.
Đứa nhỏ vừa tròn bảy tuổi phải hầu hạ vệ sinh cho cha, cha mẹ chồng đã ngoài sáu mươi thì trâu ngựa.
Vậy mà ta lại cầm hết tiền trong nhà rồi biến mất không dấu vết!
Lúc đó, chúng tôi mới biết, trong bảy năm mất tích ấy, ta đã sớm lấy vợ trong thành phố!
Tôi cùng cha mẹ chồng ăn rau dại cháo loãng, còn ta sống sung sướng cùng vợ mới với thịt cá ê hề!
Người đàn bà kia đánh bạc nợ nần chồng chất, ta liền quay về lừa gạt tôi và cha mẹ chồng!
Không chỉ lấy sạch tiền, mà còn dắt theo chủ nợ tới tận nhà, tôi và cha mẹ chồng vì không có tiền trả nợ mà bị đánh đến chết!
Mở mắt ra lần nữa, tôi và cha mẹ chồng đều sống lại.
1
“Vợ ơi, em không biết bảy năm qua sống khổ sở cỡ nào đâu!”
“Anh vừa kéo xe rau vào thành phố thì bị đám lưu manh cướp mất, phải ăn đồ thối rữa trong cống để sống qua ngày, rồi còn bị hiểu lầm là trộm mà bị đánh g ã y tay !”
“Anh như súc vật, ngày nào cũng giành đồ ăn với chó hoang ngoài đường, chỉ nhờ nỗi nhớ em và cha mẹ mới chống chọi tới giờ, bảy năm gian khổ cuối cùng cũng về đoàn tụ với gia đình!”
Nghe thấy giọng quen thuộc bên tai, tim tôi run lên dữ dội.
Đầu óc tôi nhanh chóng tỉnh táo.
Tôi người đàn ông đang quỳ trước mặt khóc lóc sướt mướt—Vương Quốc Phú.
Cơn giận trong lòng tôi bùng cháy như lửa.
Kiếp trước, lúc tôi mang thai năm tháng, Vương Quốc Phú kéo theo hết lương thực trong nhà lên thành phố.
Anh ta muốn bán lấy tiền để đưa tôi đi sinh ở trạm y tế.
Thời đó ăn no còn khó, gì có ai rảnh rỗi mà đi bệnh viện sinh con.
Mấy bà vợ trong thôn đều dùng nước nóng và kéo cắt rốn.
Nếu sinh khó thì gọi mấy bà già trong thôn tới móc ra, năm nào cũng có vài người chết oan.
Vì khi ta muốn để dành tiền đưa tôi đi sinh, tôi đã cảm đến phát khóc.
Tôi hứa sẽ chăm sóc cha mẹ chồng và đứa con trong bụng, chờ ta về.
Nhưng ai ngờ, ta vừa đi là biệt tăm bảy năm!
Toàn bộ lương thực trong nhà bị lấy sạch.
Cha chồng phải ra đồng cày đổi lương thực.
Công việc này vốn dành cho trâu, khiến ông ấy mệt đến mức đứng cũng không nổi.
Lúc tôi sinh thì b ă n g hu y ế t.
Không ai trong thôn dám đỡ đẻ.
Là mẹ chồng đội tuyết đến tận trạm y tế thị trấn cầu xin bác sĩ.
Mới cứu tôi và con.
Cha chồng thì cong cả lưng vì việc quá sức.
Mẹ chồng thì đôi chân bị tê cóng đến mức lộ cả xương.
Tôi ôm đứa con sinh non chạy khắp nơi van xin.
Người trong thôn cho bát cháo loãng, người thì chia cho cái bánh ngô.
Cả nhà bốn miệng mới không ch ế t đói.
Tôi luôn cảm thấy có lỗi.
Nếu không vì tôi, Vương Quốc Phú đã không phải vào thành phố bán lương thực.
Cha mẹ chồng cũng chẳng cần chịu khổ theo.
Tôi liều mạng việc.
Người trong thôn đều khen tôi bằng hai người đàn ông.
Dần dà cũng mua một con bò già.
Rồi vay mượn để xây căn nhà 3 gian gạch đỏ.
Khi cuộc sống bắt đầu khấm khá, Vương Quốc Phú với thân thể đầy thương tích đột ngột trở về.
Tôi và cha mẹ chồng mừng đến rơi nước mắt.
Nghe ta kể lại chuỗi ngày khổ sở càng thêm xót xa.
Bán luôn cả đất và nhà mới xây để chữa bệnh cho .
Chúng tôi nghĩ rằng, bất kể ta đã trải qua chuyện gì, chỉ cần người còn sống là tốt rồi.
Dù tay gãy không việc, tôi còn sức, tôi sẽ nuôi cả nhà.
Nhưng khi chúng tôi còn đang mơ về tương lai tốt đẹp, đám chủ nợ kéo tới làng, ép chúng tôi trả tiền!
Bạn thấy sao?