01
Mẹ tôi rất đẹp, so với các minh tinh trong phim truyền hình cũng không hề thua kém.
Vì , tôi luôn nghĩ rằng mẹ và ba tôi sớm muộn cũng sẽ ly hôn.
Quả nhiên, mẹ tôi đề nghị ly hôn với ba và chuẩn bị tái hôn chóng vánh với gia đình hào môn nhà họ Diệp, trở thành phu nhân giàu có.
Tại tòa, thẩm phán phán quyết chị tôi sẽ sống với mẹ, chị lại phát đ//iên tại hiện trường, lớn tiếng chửi mẹ tôi là đồ đê tiện, nhất quyết không chịu đi cùng bà.
Nhìn chị với đôi mắt đỏ ngầu, vẻ mặt bướng bỉnh không chịu khuất phục.
Tôi lập tức lao đến ôm chặt lấy mẹ mình: “Mẹ ơi, con không nỡ rời xa mẹ, mẹ có thể dẫn con đi không?”
Tôi khóc đến mức mũi dãi tèm lem, trông thật đáng thương, những giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống khiến thẩm phán cũng muốn tự vả mình hai cái.
Sau màn kịch này, mẹ tôi và thẩm phán quyết định thay đổi phán quyết ngay lập tức.
Tôi đành cố nhịn niềm vui sướng trong lòng, đôi mắt sưng đỏ, theo mẹ tôi bước lên chiếc Rolls-Royce màu đen.
Chiếc xe rời đi, tôi thở phào nhẹ nhõm một hơi dài.
Tôi siết chặt nắm tay, lần này tôi sẽ không để mình sống khổ sở như kiếp trước nữa.
Sống lại một đời, tôi muốn cho cuộc đời mình rực rỡ nhất có thể.
02
Nhìn hai bóng người phía sau dần dần xa khuất, trong lòng tôi cảm thấy nhẹ nhõm không nên lời.
Dù chưa thể hoàn toàn thoát khỏi hai kẻ đ//iên đó, ít nhất tôi đã không phải rơi vào địa ngục gia đình như trước đây.
Kiếp này, tôi không muốn bị hai kẻ giả nhân giả nghĩa ấy ép đến phát đ//iên và trở thành bàn đạp cho họ nữa.
Giờ nghĩ lại những ký ức kiếp trước, tôi vẫn thấy lạnh sống lưng.
Cặp cha con này trước mặt người khác thì ra vẻ cao quý, giữ dáng vẻ trí thức.
Nhưng sau lưng thì mục nát không chịu nổi.
Đặc biệt là chị tốt của tôi, chị ta luôn thích tỏ ra mình không sợ quyền thế, kiên cường tự lập.
Vì thế, kiếp trước, chị tôi – Hứa Cẩm Vi cũng giống như kiếp này, nhất quyết không đi theo mẹ tôi.
Chị ta điên cuồng chỉ trích mẹ tôi vì tiền mà từ bỏ gia đình.
Dù sao trong mắt chị ta, người ba giáo sư của chúng tôi chính là thần thánh.
Chị ta muốn đi theo “vị thần” ấy để cùng rơi vào vực thẳm, lại không chịu buông tha cho tôi.
Chị ta đã lên kế hoạch từ trước: “Ba, ba và mẹ không còn khả năng quay lại với nhau nữa đúng không?”
“Em lén với con rằng nó không muốn đi theo mẹ, ba nhất định đừng chúng con thất vọng.”
Rồi đúng như chị ta mong muốn, tại tòa, người ba vốn không ưa tôi đã chủ đề nghị thẩm phán để tôi ở lại với ông ta.
Tôi không hề ngạc nhiên.
Ngay khi ông ta mở miệng, tôi đã thấy khóe miệng Hứa Cẩm Vi khẽ nhếch lên, che giấu rất kỹ, tôi – người đã sống lại một đời – thấy rõ mồn một.
Ngay sau đó, chị ta bắt đầu đ//iên cuồng chỉ trích mẹ tôi: “Tôi không cần bà! Bà đã không cần ba, tại sao không cho tôi một gia đình trọn vẹn?”
“Bà lấy chồng giàu cả đời cũng không coi trọng, bỏ rơi con ruột của mình để mẹ kế cho người khác, chúng tôi cũng không cần bà nữa!”
Không thể không thừa nhận, diễn xuất của Hứa Cẩm Vi thực sự rất đạt, dù đã trải qua một lần, tôi vẫn bị sự bùng nổ của chị ta cho sững sờ trong chốc lát.
Nhưng tôi nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhào vào lòng mẹ tôi – người đã khóc đẫm nước mắt từ lâu.
Tôi vẫn có chút xót xa cho người phụ nữ này.
Tôi run rẩy ra câu thoại của mình: “Mẹ ơi, con không nỡ xa mẹ, mẹ có thể dẫn con đi không?”
Rồi tôi khóc nức nở, trông thật đáng thương.
Những giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống, đến mức khiến thẩm phán muốn tự vả mình hai cái.
Sau màn kịch này, mẹ tôi và thẩm phán lập tức thay đổi phán quyết.
Khoảnh khắc ấy, tôi thấy rõ sự hoảng loạn trên gương mặt Hứa Cẩm Vi, tiếp đó là vẻ ấm ức và thất vọng, giống như cả thế giới đã phản bội chị ta.
Ba tôi vội vàng lao đến ôm lấy chị ta, nhẹ nhàng an ủi, giống hệt như trước đây.
Nếu đã cha con thâm như , tôi hy vọng hai người kiếp này tốt nhất là hãy trói chặt lấy nhau mãi mãi.
03
Tôi sẽ không mềm lòng, bởi vì tôi biết Hứa Cẩm Vi luôn là một người thông minh, có mục đích rất rõ ràng.
Chỉ tiếc rằng tôi phải đến lúc chết ở kiếp trước mới thấu điều này.
Tôi cũng biết chị ta không thực sự không thích tiền, mà ngược lại, thích hơn bất kỳ ai khác.
Nhưng chị ta quá tham lam, vừa muốn tiền, vừa muốn danh vọng.
Vì , giống như kiếp trước, bề ngoài chị ta không thể chấp nhận việc mẹ tôi rời đi, phát điên tại tòa án, sau lưng lại cố ý để mẹ tôi nhiều lần bắt gặp vẻ khốn khổ của mình.
Điều này khiến mẹ tôi cảm thấy áy náy, càng đối xử tốt với chị ta, luôn muốn đón chị ta về để tiểu thư nhà hào môn.
Nhưng chị ta lại biết cách nắm giữ ranh giới, từ chối hết lần này đến lần khác.
Sau đó, chị ta tiếp tục bận rộn cùng người ba giả tạo của tôi xây dựng hình tượng, kết giao với các nhân vật lớn trong giới học thuật.
Cuối cùng, vào học kỳ hai năm ba, chị ta liên tiếp công bố ba bài báo SCI, và năm tư tuyển thẳng vào Harvard Mỹ, mọi người gọi là “thiên tài thiếu nữ.”
Rồi chị ta dứt khoát và nhanh chóng đá tôi và ba tôi sang một bên, trở thành đại tiểu thư nhà họ Diệp.
Còn tôi ở kiếp trước thì sao? Tôi luôn chìm đắm trong cảm cha mẹ chia tay, mãi không thoát ra .
Ngây ngốc theo Hứa Cẩm Vi trở về nhà ba tôi.
Kết quả là nửa đời sau tôi phải nai lưng ra việc để nuôi sống hai kẻ giả trí thức ấy, đến mức kiệt sức, ngã bệnh nặng một trận.
Khi tỉnh dậy, tôi còn bị hai người họ chuốc thuốc, đưa lên giường của một tên cầm thú, chỉ để đổi lấy 100.
000 tệ kinh phí thí nghiệm cho họ.
Nực biết bao.
Hai người luôn miệng ghét mùi tiền, tất cả chi phí ăn mặc, sử dụng, và kinh phí của họ đều bắt tôi phải đổi lấy.
Thật khiến người ta cảm thấy ghê tởm vô cùng.
04
Sống lại một đời, mục tiêu của tôi rất rõ ràng: Rời xa cặp cha con chó lợn đó, tiện thể trả thù một chút.
Tất nhiên, danh xưng “đại tiểu thư nhà họ Diệp” tôi cũng không định bỏ qua.
Vì , sau khi cùng mẹ trở về nhà họ Diệp, tôi lập tức đổi họ, thế giới này không còn “Hứa Cẩm Tiếu” nữa, mà chỉ có “Nữu Hỗ Lộc. Diệp Cẩm.”
Khi tôi ra ý tưởng này, mẹ tôi có chút ngạc nhiên, trái lại, cha dượng của tôi – Diệp – lại rất cảm , quay người liền đưa cho tôi một chiếc thẻ đen lấp lánh ánh sáng.
“Cảm ơn Diệp.
” Tôi ngoan ngoãn nhận lấy, dù sao thì tôi không giống Hứa Cẩm Vi, muốn thứ gì là điều không đáng xấu hổ.
Sau đó, tôi bình thản đi đến trước mặt mẹ mình, vỗ nhẹ vào bà: “Lần này mắt của mẹ không tệ đâu.”
Nói xong, tôi thong thả bước lên lầu, đi chọn phòng của mình.
Phải thừa nhận rằng, có tiền thật tuyệt.
Nhìn căn biệt thự nguy nga lộng lẫy này, tâm trạng tôi tốt hẳn lên.
Chỉ một chiếc thùng rác thôi cũng đáng giá bằng ba tháng tôi đi ở kiếp trước.
Đang lúc tôi chìm đắm trong niềm vui sướng, bất cẩn va vào một vòng tay thoảng mùi hương dịu nhẹ, như ánh nắng hè ấm áp khiến tôi bừng tỉnh.
Ngẩng đầu lên, đối diện là đôi mắt sâu thẳm, mang theo vẻ khinh thường.
Đây chẳng phải là tiết Mary Sue trong phim truyền hình sao? Tôi còn chưa kịp nuốt nước bọt thì giây tiếp theo đã bị một lực đẩy mạnh hất ra.
“Tôi—”
“Chào em .”
Một giọng lạnh lùng đáng sợ vang lên từ dưới cầu thang.
Khi tôi mơ hồ lại, người đó chỉ để lại cho tôi một bóng lưng xa cách, lạnh nhạt.
Tôi ngượng ngùng gãi mũi.
Tôi đoán người đó là ai – con trai duy nhất của Diệp, Diệp Mạc, cũng chính là người thừa kế tương lai của nhà họ Diệp.
Một tổng tài bá đạo chính hiệu.
Trong ký ức kiếp trước của tôi, hình ảnh về ta không nhiều.
Vì , tôi cũng chẳng bận tâm quá nhiều.
Những ngày sau đó không có chuyện gì xảy ra.
Mẹ tôi và Diệp mỗi ngày đều quấn quýt, diễn trước mặt tôi và Diệp Mạc một bộ phim “Tổng tài bá đạo tôi.”
Trái tim nhỏ của tôi mỗi ngày đều bị “tấn công” dữ dội.
Còn Diệp Mạc thì rất điềm tĩnh.
Không biết ta có phải bị liệt cơ mặt hay không, từ lần đầu tiên gặp đến giờ, tôi chưa từng thấy ta có bất kỳ biểu cảm nào khác.
Vẫn là dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng ấy, tôi cũng không dám chuyện, chỉ có thể tránh xa bao nhiêu thì tránh.
Dù sao, tôi còn rất nhiều việc phải .
Bạn thấy sao?