Phó Chiêu Dã giơ tay ra hiệu cho ta im lặng, cố gắng tỏ ra đau khổ:
“Sơ Vũ, biết em hận , đã rất nhiều chuyện sai trái.”
“Nhưng xin em cho một cơ hội để bù đắp. Chỉ cần em giúp qua kiếp nạn này, chúng ta sẽ kết hôn.”
“Anh cam đoan, nhà họ Phó sẽ mãi biết ơn em. Em sẽ là ân nhân cứu mạng của cả gia đình .”
Phó lão gia đứng bên cạnh cũng liên tục gật đầu tán thành.
Nhưng tôi siết chặt con dao gọt trái cây trong tay, ánh mắt kiên định:
“Tôi không tin các người. Các người biết đoạn video là do tôi tung ra, sao có thể để tôi sống yên?”
Đường Doanh Doanh mất kiên nhẫn, chỉ tay mắng tôi:
“Cô tất cả những chuyện này chẳng phải để ép Chiêu Dã cưới sao? Bây giờ ấy đồng ý cưới rồi, còn muốn gì nữa?!”
Tôi giơ dao lên, chĩa thẳng vào họ:
“Chuyện này từ đầu đã không liên quan đến tôi. Là các người lôi tôi vào!”
“Tôi đã báo cảnh sát rồi. Nếu các người không đi ngay, sẽ không kịp nữa đâu.”
Từ xa, tiếng còi cảnh sát vang lên.
Đường Doanh Doanh hoảng sợ đến mức run lẩy bẩy, lập tức đẩy xe lăn bỏ chạy.
Phó lão gia trước khi rời đi, tôi thật sâu:
“Cô Ôn, vừa mới bỏ lỡ một cơ hội đổi đời.”
“Nhưng nếu giờ đổi ý, vẫn còn kịp.”
Tôi chĩa thẳng mũi dao vào ông ta, nghiến răng từng chữ:
“Cút. Một chữ ông , tôi cũng không tin!”
Cuối cùng họ cũng rời đi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, quay vào nhà lấy hành lý chuẩn bị ra sân bay.
Khi đang chờ bay, tôi vào nhà vệ sinh. Bên ngoài chợt vang lên giọng quen thuộc của Đường Doanh Doanh:
“Nhà họ Phó có giở đủ trò, thì đoạn video người kia cũng không kết tội Chiêu Dã.”
Tiếp theo là giọng đàn ông trầm thấp cất lên — đầu óc tôi như muốn nổ tung.
Là Phó Tự!
“Cha mẹ hắn lên vị trí đó là nhờ người. Họ tuyệt đối sẽ không để con trai ruột vào tù.”
“Chúng ta phải tìm cách khác. Không kéo sập cả nhà họ Phó, thì chỉ cần Chiêu Dã chết cũng đủ rồi.”
Tôi trừng lớn mắt, đưa tay bịt chặt miệng — không thể tin nổi Phó Tự và Đường Doanh Doanh lại là một phe!
Đúng lúc ấy, chuông điện thoại tôi vang lên inh ỏi, vang vọng khắp nhà vệ sinh.
Tôi luống cuống tìm điện thoại trong túi, thì cánh cửa buồng trước mặt bị đá văng ra.
Phó Tự và Đường Doanh Doanh đứng ngay trước mặt tôi, ánh mắt lạnh lùng găm thẳng vào tôi.
7
Trước khi cú giáng vào mặt tôi, tôi lập tức giơ hai tay lên.
“Tôi và hai người có cùng suy nghĩ — tôi cũng hận không thể chết Phó Chiêu Dã!”
Nắm dừng ngay trước mặt tôi, Phó Tự nheo mắt lại:
“Cô bảo tụi tôi tin kiểu gì đây? Ai cũng biết từng hắn đến chết đi sống lại.”
Tôi lùi lại, ép sát vào tường, cố gắng giữ bình tĩnh:
“Nếu tôi còn ta, tôi đã không tung đoạn video đó.”
“Anh ta đẩy tôi từ tầng cao xuống, vu oan giá họa, ngay cả khi hôm đó bắt cóc tôi và Đường Doanh Doanh, ta không những không cứu, còn thẳng: ‘Tốt nhất là ta chết đi cho xong.’”
“Một người đàn ông như , các nghĩ tôi còn có thể nổi sao?”
Hai người họ liếc nhau, vẫn giữ vẻ đề phòng.
Đường Doanh Doanh lúc này không còn dáng vẻ điệu đà như khi ở cạnh Phó Chiêu Dã, giọng lạnh lẽo hỏi:
“Không phải đang cố diễn kịch để ép ta cưới mình sao?”
Tôi lắc đầu thật nhanh:
“Tôi hận hắn. Nếu có thể, tôi còn muốn tự tay hắn nữa là.”
Hai người lại trao đổi ánh mắt, cuối cùng thu dao về.
“Được. Chúng tôi tin thêm một lần. Nhưng với điều kiện — phải quay về nước cùng Phó Chiêu Dã, chứng.”
Hai ngày sau, tôi ngồi trong xe Phó Chiêu Dã, khóc như mưa.
“Chiêu Dã, em dối chỉ vì … sau này nhất định đừng phụ em nhé…”
Anh ta không giấu nổi sự phấn khích, bàn tay nắm lấy cổ tay tôi khẽ run:
“Yên tâm đi Sơ Vũ, em đã cứu , nhất định sẽ cho em hạnh phúc.”
Rất nhanh, chúng tôi đến địa điểm họp báo.
Lần này Phó Chiêu Dã cảnh giác hơn, chỉ mời những phóng viên thân quen.
Ngay khi buổi họp báo bắt đầu, tôi bật khóc nghẹn ngào:
“Video đó là giả. Sinh nhật năm ngoái của Chiêu Dã, ấy luôn ở bên tôi, hoàn toàn không có mặt ở hiện trường vụ việc…”
Một phóng viên đặt câu hỏi:
“Cô Ôn, tin đồn rằng chính là người tung video. Vậy tại sao giờ lại ra chứng cho ta?”
“Không phải tôi đăng. Chiêu Dã cũng chưa từng chuyện đó. Anh ấy vô tội.”
Bạn thấy sao?