Cùng lúc đó, Phó Chiêu Dã đang tổ chức họp báo, cầu hôn Đường Doanh Doanh trước bao ống kính truyền thông.
Ngay khoảnh khắc chiếc nhẫn sắp đeo lên tay ấy, cả hội trường náo loạn.
Một video bất ngờ phát lên trên màn hình lớn — mở đầu chính là gương mặt Phó Chiêu Dã.
Anh ta và một nhóm người đang đứng bên vách đá.
“Làm nhanh lên! Nếu bị phát hiện, không ai trong chúng ta thoát đâu!”
Người bên cạnh gật đầu, kéo một người phụ nữ bị trói tay chân, đang khóc thảm thiết lại gần.
Phó Chiêu Dã rút dao, vạch lên mặt người phụ nữ ấy một dấu thập đỏ rực, nghiến răng :
“Bà dám để con trai bà giành tài sản với tôi, không soi lại mình là ai à?”
“Đi chết đi! Không bao lâu nữa, tôi sẽ tiễn luôn thằng con bà theo!”
Nói rồi, ta đá mạnh một cú, đẩy người phụ nữ đó xuống vực!
Cuối video là một giọng đã biến âm:
“Phó Chiêu Dã, đã mẹ ruột của Phó Tự, thì phải lấy mạng đền mạng!”
Nhờ độ nổi tiếng của Phó Chiêu Dã, hôm đó hiện trường có rất đông phóng viên.
Họ vừa xem xong video đã ồ ạt lao tới.
“Phó thiếu gia! Người trong video là đúng không? Anh thực sự đã mẹ ruột của Phó Tự?”
“Vậy nên Phó Tự muốn là để trả thù cho mẹ mình đúng không?”
“Xin hãy trả lời! Một kẻ người như mà còn dám đứng đây cầu hôn, lương tâm không hề cắn rứt sao?”
Phó Chiêu Dã hoảng loạn.
Anh ta theo phản xạ muốn chạy, chân đã gãy, bị kẹt trên xe lăn — có muốn trốn cũng chẳng thể.
Đường Doanh Doanh thì ôm mặt khóc nức nở, chiếc nhẫn rơi xuống đất.
Cô ta hoảng hốt hỏi:
“Chiêu Dã, chuyện này là sao? Không phải từng chưa từng đắc tội với Phó Tự sao?!”
“Tôi cũng không biết đoạn video kia từ đâu ra, rõ ràng là tôi…”
Phó Chiêu Dã đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cúi đầu định lấy điện thoại, micro đã lập tức dí thẳng vào miệng ta.
“Phó thiếu gia, cảnh sát chắc hẳn đang trên đường đến. Xin hỏi có định phủ nhận tội người không?”
“Giết người thì phải vào tù, ra tay tàn độc như chỉ vì tài sản thôi sao?”
“Tài sản nhà họ Phó thật sự đáng giá hơn cả một mạng người sao?”
Cơn giận của Phó Chiêu Dã lập tức bùng nổ, ta giơ tay đẩy ngã phóng viên đứng gần nhất.
Trong tất cả các ống kính, ánh mắt đỏ ngầu của ta y hệt như trong đoạn video.
“Cút! Tất cả cút hết cho tôi!”
Vệ sĩ cuối cùng cũng chen lên sân khấu, bảo vệ ta và Đường Doanh Doanh rời đi.
Trên xe, Phó Chiêu Dã liên tục gọi điện cho tôi.
Đường Doanh Doanh ngồi bên cạnh, giọng run rẩy hỏi ta:
“Chiêu Dã, gì đi chứ… có thật là từng người không?”
“Câm miệng.”
Ánh mắt độc địa của Phó Chiêu Dã liếc sang khiến ta lập tức im bặt.
Nhưng ta cũng nhanh chóng nhận ra giọng điệu mình quá nặng, liền hạ giọng giải thích:
“Camera ghi hình Phó Tự ở buổi đấu giá ngoài tỉnh còn có thể giả, đoạn video kia chắc chắn cũng là giả. Em đừng tin.”
“Thế thì tốt… mau rõ mọi chuyện đi, nếu không thì cả đời sau của tiêu rồi.”
Anh ta vừa vừa tiếp tục gọi đến số máy không liên lạc , tay siết chặt, đập mạnh lên ghế trước.
“Khốn kiếp, Ôn Sơ Vũ! Cô ta trốn mất rồi!”
Đường Doanh Doanh nhíu mày:
“Chuyện này có liên quan đến ta sao?”
Phó Chiêu Dã không trả lời.
Nhưng ta biết rất rõ, người đăng đoạn video đó chính là tôi.
Chương 6 tiếp:
Bạn thấy sao?