3
“Cứu mạng!”
Tôi lần nữa choàng tỉnh, lần này không phải ở đầu con hẻm, mà là trong bệnh viện.
Ba mẹ tôi lo lắng đứng bên giường.
“Sơ Vũ, cuối cùng con cũng tỉnh rồi. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao con lại xuất hiện ở một nơi hoang vu như ?”
“May mà có dân làng đưa con vào viện, nếu trễ thêm chút nữa, chắc đã mất mạng rồi…”
Trong đầu tôi lập tức hiện lên ánh mắt đỏ ngầu, đáng sợ của Phó Chiêu Dã.
Anh ta cũng trọng sinh! Anh ta muốn tôi thêm một lần nữa!
Vài cảnh sát bước vào phòng, vẻ mặt nghiêm nghị.
“Cô Ôn, xin hỏi còn nhớ chuyện xảy ra trước khi rơi từ tầng cao không?”
“Là có người đẩy , hay tự trượt chân?”
Tôi há miệng định ra cái tên Phó Chiêu Dã, lại nhớ đến Phó Tự.
Phó Tự còn có thể giả chứng cứ vắng mặt, Phó Chiêu Dã cũng không khó gì.
Huống hồ, tôi chẳng có bằng chứng nào.
“Xin lỗi, tôi không nhớ rõ.”
Cảnh sát để lại số điện thoại rồi rời đi. Tôi nằm viện thêm vài ngày, sau đó bố mẹ đưa vội về nhà.
Ngày tôi rơi từ tầng ba xuống, điện thoại cũng vỡ nát, tôi chưa từng xem tin tức.
Về đến nhà tôi mới biết — đoạn camera ghi cảnh tôi đi ngang hẻm đã bị Phó Chiêu Dã tung lên mạng.
Anh ta lợi dụng mối quan hệ trong giới truyền thông, biến tôi thành một kẻ vì tiền mà hợp tác với con riêng mưu sát ta.
Còn vụ tôi ngã từ tầng cao, ta bảo đó là tự sát để thoát tội.
Trong buổi livestream, Phó Chiêu Dã ngồi trên xe lăn, ánh mắt u ám buồn bã.
“Trước khi nhảy lầu, Ôn Sơ Vũ đã thú nhận với tôi, là ta dẫn đám người đó tới.”
“Nếu không nhờ Doanh Doanh xuất hiện kịp thời, tôi đã bị bọn họ chết. Như , Phó Tự sẽ danh chính ngôn thuận thừa kế nhà họ Phó.”
Chỉ vài câu đó đã lập tức khiến dư luận bùng nổ. Dù Phó Tự có bằng chứng ngoại tỉnh, cũng chẳng còn ai tin nữa.
Tôi kinh hãi những dòng tin tức, cuối cùng cũng hiểu:
Phó Chiêu Dã của kiếp này còn độc ác hơn kiếp trước.
Anh ta biết tôi chưa chết, liền quyết tâm hủy hoại tôi!
“Sơ Vũ, không kịp thu dọn nữa, đi theo ba mẹ mau!”
Ba mẹ tôi đột nhiên xông vào kéo tôi đi, ngoài cửa đã có mấy chục người tụ tập.
Có phóng viên, có người hóng chuyện, còn có mấy người đàn ông mặt mày âm trầm.
Ba tôi nhanh chóng đội mũ lên cho tôi, che tôi ra phía sau lưng.
“Con tôi vô tội!”
Một chiếc micro dí tới trước mặt.
“Cô Ôn, xin hỏi những gì Phó thiếu gia có đúng không? Cô theo đuổi ta nhiều năm không , vì sinh hận nên mới cấu kết với Phó Tự để ta?”
“Cô và Phó Tự chia chác thế nào? Tài sản nhà họ Phó lớn như , chỉ cần ta cho 5% thôi cũng đủ cho cả nhà sống sung túc rồi nhỉ?”
“Cô suýt nữa chết người mình , trong lòng không thấy cắn rứt sao?”
Những câu chất vấn dồn dập đến nghẹt thở. Tôi siết chặt nắm tay, hét vào chiếc micro gần nhất:
“Tôi không ! Tất cả đều là lời vu khống của Phó Chiêu Dã! Tôi thậm chí còn chưa từng gặp mặt Phó Tự!”
Đám đông xung quanh giơ điện thoại quay clip, rõ ràng không ai tin tôi.
Một người trong số đó :
“Phó Tự đang bị truy nã toàn quốc, đương nhiên không dám thừa nhận. Bằng không chẳng phải là đồng phạm sao?”
Tôi cố sức giải thích thì bất ngờ có một cục đá ném thẳng về phía tôi, khiến tất cả giật mình hoảng hốt.
Ba mẹ lập tức đẩy tôi rời khỏi đó, họ ở lại xử lý mọi việc.
“Chuyện này khó mà giải thích rõ , con mau trốn tạm sang nhà mấy hôm, ba mẹ sẽ tới đón sau.”
Tôi kéo thấp vành mũ, vừa chạy vừa nghĩ xem nên đi đâu.
Nhưng điều quan trọng nhất là tôi phải tìm bằng chứng, nếu không, kiếp này tôi vẫn không thể thoát khỏi kết cục như trước!
Hoặc là tôi nên nhanh chóng ra nước ngoài, cả đời này…
“Ôn Sơ Vũ, đang tìm tôi sao?”
Phía trước bỗng vang lên một giọng quen thuộc đến rợn người, tôi giật mình dừng lại.
Ngẩng đầu lên, tôi thấy Phó Tự đang lười nhác xoay xoay một con dao găm trong tay.
Phía sau hắn là mấy gã đàn ông to lớn.
“Nghe nhân chứng giúp Phó Chiêu Dã, rằng người muốn ta là tôi?”
“Tôi và không thù không oán, dù có ta đến chết đi sống lại, cũng đâu cần vì ta mà tôi chứ?”
Tôi quay đầu định bỏ chạy, thì phát hiện phía sau cũng đã bị người chặn kín.
Lúc ấy tôi mới nhận ra: tôi lại quay về con hẻm đó — lần này, người bị vây là tôi!
“Lôi ta ra, cắt hai cái tai đem tặng Phó Chiêu Dã quà sinh nhật!”
Bạn thấy sao?