Tôi trọng sinh về đúng ngày cậu hai nhà họ Phó – Phó Chiêu Dã – bị đám con hoang của Phó Tự bao vây đánh trong con hẻm.
Lần này, tôi không báo cảnh sát, cũng không xông vào thay ta chịu trận nữa.
Tôi chỉ đeo tai nghe rồi sải bước rời đi.
Phó Chiêu Dã bị đánh gãy chân trái, mù mắt phải.
Còn tôi, trong khoảng thời gian ấy đã đổi tên đổi họ, trốn ra nước ngoài, hoàn toàn biến mất khỏi tầm kiểm soát của ta.
Kiếp trước, tôi ta đến khắc cốt ghi tâm. Vì ta mà tôi bị chặt gân tay, mất thính lực vĩnh viễn, trở thành kẻ tàn tật suốt đời.
Anh ta ngoài mặt thì thương bảo vệ tôi, đúng vào ngày kỷ niệm mười năm kết hôn, lại đẩy tôi xuống vực.
“Em hủy hoại cả đời tôi, còn chết Doanh Doanh. Để em trả giá vào hôm nay đã là quá nhẹ rồi!”
Khi rơi xuống, tôi thấy ta hôn tấm ảnh người cũ.
Lúc đó tôi mới hiểu, ta luôn cho rằng tôi lấy ơn báo oán, là kẻ đã hỏng hạnh phúc của ta.
Lần này sống lại, tôi quyết định đi trước một bước, tôn trọng của ta với mối đầu.
1
Cảm giác rơi tự do đột nhiên biến mất.
Tôi giật mình tỉnh dậy, nghe thấy tiếng đá vang lên thô bạo từ trong con hẻm.
Tiếng gào uất nghẹn của Phó Chiêu Dã vọng ra, tôi nhận ra – mình đã thật sự trọng sinh rồi.
Hơn nữa, còn là đúng cái ngày Phó Chiêu Dã bị Phó Tự dẫn người đến đánh hội đồng!
“Phó Tự, mày tưởng không lên tiếng thì tao không biết là mày à?”
“Đã là đàn ông thì phải dám nhận!”
Tôi ló đầu ra từ chỗ rẽ.
Thấy Phó Chiêu Dã bị nhét vào bao tải, còn Phó Tự thì dẫn theo một nhóm toàn người cao to vạm vỡ, đang thi nhau đá ta.
“Phó Tự! Tao cảnh cáo mày mau thả tao ra! Không thì đời này tao sẽ không bỏ qua cho mày!”
Phó Tự lúc này đã đỏ mắt vì giận, nghe lời đe dọa lại càng tức điên.
“Phó Chiêu Dã, mày không thấy quan tài thì không đổ lệ!”
“Hôm nay tao tới đây chính là để lấy mạng mày!”
Anh ta cúi người nhặt lên một con dao nhỏ, mấy tên khác cũng lần lượt rút ra đủ kiểu dao nhọn.
Ánh dao phản chiếu tôi rùng mình.
Nhưng rồi tôi đeo tai nghe vào, bước nhanh đi trước khi tiếng hét của Phó Chiêu Dã vang lên.
Kiếp trước, chưa đến mức rút dao, tôi đã lao vào che chắn cho Phó Chiêu Dã.
Tôi thay ta chịu đánh, chịu mắng, cuối cùng dưới dao của Phó Tự mà thành người tàn tật suốt đời.
Nhà họ Phó vì biết ơn tôi cứu mạng con trai nên không chỉ chi tiền chữa trị, còn gả ta cho tôi.
Nhà tôi – một võ quán nhỏ – nhờ mà có vốn đầu tư, mở rộng khắp cả nước.
Sau khi cưới, Phó Chiêu Dã đối xử với tôi rất tốt.
Tôi không nắm đồ vật, ta giúp việc, mọi việc lớn nhỏ đều có người hộ tôi.
Tôi không nghe , ta mua máy trợ thính tốt nhất cho tôi.
Vì hiệu quả điều trị kém, tôi dần bị liệt. Anh ta tự mình chăm sóc tôi, chưa bao giờ để tôi phải chịu thiệt.
Ai cũng , đó là phúc báo vì tôi đã dũng cảm cứu người.
Tôi cũng tin như , đắm chìm trong hạnh phúc, nghĩ rằng chúng tôi sẽ bên nhau cả đời.
Cho đến ngày kỷ niệm mười năm.
Hôm đó, ta cho mọi người lui hết, cõng tôi lên núi một mình.
Lên tới đỉnh núi vừa lúc hoàng hôn, tôi tựa vào người ta, muốn ước chúng tôi mãi mãi bên nhau.
Nhưng ta lại : “Em không xứng.”
“Mười năm trước em cố liều mình để cứu tôi, rồi dùng cái ơn đó ép tôi phải cưới em.”
“Em hủy hoại cả đời tôi, còn khiến Doanh Doanh mất mạng.”
“Cho em liệt đã là nhẹ rồi. Hôm nay là ngày giỗ của Doanh Doanh, chi bằng em cũng nếm thử cảm giác rơi từ trên cao xuống, coi như chuộc tội!”
Tôi còn chưa kịp phản ứng, đã bị ta đẩy mạnh xuống vực.
Trong lúc rơi, tôi thấy Phó Chiêu Dã lấy ảnh Đường Doanh Doanh ra, thành kính hôn lên.
Nỗi sợ hãi và tuyệt vọng khiến tôi cảm nhận rõ ràng sự căm hận của ta dành cho mình.
Thì ra trong mắt ta, tôi mãi chỉ là người lấy ơn cớ, ép cha mẹ ta gả ta cho tôi.
Còn người ta – Đường Doanh Doanh – đã ra nước ngoài đúng vào ngày chúng tôi cưới, rồi gặp tai nạn máy bay, thi thể không tìm thấy.
Suốt mười năm qua ta chỉ giả vờ tôi để tôi mất cảnh giác, rồi đến đúng thời điểm thì tung ra một đòn chí mạng.
May mà, lần này tôi đã sống lại.
Lần này, tôi tuyệt đối sẽ không xen vào nữa.
Nếu ta như , thì tôi thành toàn cho hai người.
Nghĩ đến đây, tôi mượn điện thoại của người qua đường, gửi tin nhắn cho Đường Doanh Doanh.
“Con hẻm đối diện Bảo tàng Khoa học, Phó Chiêu Dã đang bị đánh hội đồng.”
“Cô mà không tới kịp, ta sẽ chết đấy.”
Gửi xong tôi lập tức chặn số, rồi trả điện thoại lại.
Tôi đứng từ xa quan sát, thấy Đường Doanh Doanh dẫn theo hai người lao vào trong hẻm.
Bên trong vang lên những tiếng rên rỉ đau đớn không ngớt, tiếng ta gấp gáp gọi tên Phó Chiêu Dã, và cả tiếng Phó Tự gào lên đầy giận dữ.
Mười mấy phút sau, xe cấp cứu đến, còn đám người Phó Tự thì trèo tường bỏ chạy.
Tôi tận mắt thấy Phó Chiêu Dã khiêng ra, toàn thân bê bết máu, đau đến mức không nổi thành câu.
Ngay sau đó, Đường Doanh Doanh cũng người khác đưa ra, tai ta đầy máu, đỏ lòm.
Giữa khung cảnh hỗn loạn ấy, tôi lại đeo tai nghe, quay người rời đi.
Phó Chiêu Dã, kiếp này người cứu là người .
Tôi muốn xem xem, không có tôi, hai người có thật sự hạnh phúc không.
2
Tối hôm đó, tin tức Phó thiếu gia bị đánh nhập viện lan khắp nơi.
Chân trái bị đánh gãy, mắt phải bị đâm mù.
Bạn ta – Đường Doanh Doanh – trong lúc liều mình cứu người lại bị đâm trúng tai phải, mất thính lực hoàn toàn.
Phó Chiêu Dã báo cảnh sát, khẳng định kẻ đánh mình là Phó Tự – con riêng của cha ta.
Nhưng kỳ lạ là, hôm đó Phó Tự đang ở một buổi đấu giá ngoài tỉnh, cả quá trình đều có video chứng minh.
Vốn là nạn nhân, giờ ta lại bị xem là kẻ bịa chuyện.
Bạn thấy sao?