Sống Lại Để Bảo [...] – Chương 3

Ký ức đau đớn ấy hiện về…

Hồi ấy, ta theo Giang Uyển Như tới nhà biểu đệ nàng khách, không biết bị chuốc rượu khi nào.

Tỉnh lại thì đã nằm trên giường hắn ta.

Chuyện sau đó, Giang Uyển Như đứng ra “chủ trì công đạo”, bắt ta gả cho biểu đệ Dương Thần Diệu của nàng.

Kẻ kia, nhà có của người vừa lùn vừa xấu, lại đa nghi ích kỷ.

Thành thân rồi thì suốt ngày canh giữ ta, suýt nữa giam ta trong sân viện.

Bà bà thì ghét bỏ ta mặt mũi kiều, bắt ta ngày ngày quỳ trong Phật đường chép kinh.

Về sau lại dẫn thêm vài phòng thiếp sắc nước hương trời về phủ.

Hắn chê ta lạnh nhạt vô vị, liền lạnh nhạt, hờ hững bỏ rơi.

Ca ta sống trong địa ngục.

Mà ta… nào khác gì chim trong lồng, bị giam cầm suốt hơn mười năm?

15

Sáng sớm hôm sau, ta dậy thật sớm, bắt đầu chạy vòng quanh sân.

Lục Uyên : muốn đánh nhau, thân thể phải mạnh khỏe trước đã.

Phải chạy nhanh, có sức, phản ứng nhạy.

Hắn còn nhờ người mang tới một trụ gỗ, đặt trong sân, để ta ngày ngày luyện quyền .

Cứ thế vài ngày trôi qua ca thi xong.

Để bảo vệ ca, ta vụng trộm bán hết trang sức của mình, còn lén bán cả vài món đồ của nương.

Ngày đến đón ca, ta đặc biệt hai chiếc xe ngựa giống hệt nhau.

Ca vừa ra khỏi trường thi, sắc mặt đã gầy đi nhiều, ánh mắt lại rạng rỡ như sao.

Đỡ ca lên xe, ta lặng lẽ bước sang chiếc xe kia.

Hôm nay ta cố ý ăn mặc giống ca, người của Giang Uyển Như quả nhiên nhận nhầm.

Xe ta rất nhanh bị giật cương, ngựa nổi điên lao như bay giữa phố.

Ca bị người của Lục Uyên giữ chặt trong xe, chỉ có thể trơ mắt xe ta bị cuốn đi.

Khi ta bị hất khỏi xe, đập vào mắt ta là ánh mắt kinh hãi tột độ của Giang Uyển Như.

Nàng ta như tượng gỗ đứng giữa đường, bị hoảng loạn đến nỗi quên cả né tránh.

Quả không hổ là kẻ điên, dám dùng thân mình để hứng xe ngựa!

Lục Uyên chẳng biết dùng cách gì, mà cương ngựa lập tức bị kéo dừng lại.

Ta đụng thẳng vào Giang Uyển Như, hai người lăn lộn thành một đoàn.

Nha hoàn bên cạnh nàng ta khóc rống, nhào tới:

“Tiểu thư! Tiểu thư người có sao không?

“Công tử Tống, đa tạ người cứu mạng tiểu thư!”

16

Giang Uyển Như đỏ mặt đứng dậy.

Chưa kịp gì, ta đã gỡ mũ trùm đầu, tóc dài buông xõa như thác:

“Giang tiểu thư không cần khách sáo. Chỉ là ta họ Tống, tên Thanh, không phải Tống Ngôn. Cô nhận nhầm rồi!”

Người xem náo nhiệt liền xôn xao ồn ào:

“Trời ơi, cứ tưởng hùng cứu mỹ nhân, ai dè là mỹ nhân cứu quỷ nữ!”

“Bình thường thấy Giang Vô Diện đã xấu rồi, nay so với nương Tống gia, trời đất ơi, y như dạ xoa và tiên nữ!”

“Một bên là Bồ Tát, một bên là ác quỷ! Lúc Nữ Oa nặn ra Giang Vô Diện chắc nhắm mắt mà nặn!”

Nhà họ Giang giàu có ngang ngược, dân chúng oán ghét đã lâu.

Mỗi lần Giang Uyển Như xuất hiện, người ta liền hả hê mắng mỏ cho hả giận.

Huống chi hôm nay, nàng ta tự tháo khăn che mặt để dễ nhận nhầm, giờ bị mắng cũng là tự chuốc lấy.

Giang Uyển Như khóc lóc chạy khỏi đám đông, còn ta thì cắn răng nén đau đứng dậy.

Cú ngã khi nãy khiến cánh tay ta chắc chắn đã bầm tím một mảng lớn.

Song ta lại thầm vui trong lòng.

Chỉ cần không phải ca ca bị thương, thì mọi cái đau đều đáng giá.

Ca ta chạy đến, sắc mặt tái nhợt, lôi tai ta về tận nhà:

“Tống Thanh! Quỳ xuống!”

Huynh lôi ta đến trước linh vị phụ thân, còn đuổi cả nương ra ngoài.

Ta muốn phản biện, vừa ngẩng đầu đã thấy mặt huynh ướt đẫm nước mắt.

17

Ca đỏ mắt, nghẹn ngào :

“Tống Thanh, ngày đó trước linh vị cha, muội còn nhớ huynh gì không?

“Huynh sẽ chăm sóc tốt cho muội và nương, để hai người sống an ổn.

“Muội là nữ nhi, xe ngựa lao đi điên cuồng, sao muội dám liều mình như !”

Ca không thể tiếp, cúi người ôm mặt khóc, tiếng nức nở kiềm nén đầy đau đớn.

Nghe huynh khóc, lòng ta chua xót, nước mắt cũng theo đó trào ra.

“Ca ca, Giang Uyển Như đã nhắm trúng huynh. Nàng muốn cưới huynh phu quân, nên bày mưu hãm .

“Nàng biết huynh không ưng nàng, nên cố huỷ đường khoa cử, khiến nhà ta khốn đốn, buộc huynh phải gả cho nàng.”

Giọt lệ của ca khiến lòng ta thắt lại.

Ta chỉ nghĩ muốn bảo vệ huynh, lại quên mất, có khi huynh không muốn ta hy sinh bản thân để đổi lấy sự bình an.

Ta nên tin ca, tin rằng huynh muội chúng ta có thể cùng nhau vượt qua tất cả.

Ca không hỏi sao ta biết hết thảy.

Chỉ lặng lẽ lau nước mắt, đứng dậy.

Ánh mắt huynh lúc này tràn đầy phẫn nộ, chán ghét, như lửa cháy ngút trời.

“A Thanh, đời trước… muội chịu khổ nhiều lắm phải không?”

Đ/ọc= full tại Page Mỗ?i ngày chỉ-muốn làm_c[á; muố,i

Ta sững người huynh.

Huynh khẽ khổ:

“Lục Uyên , là muội tìm hắn, bảo vệ huynh.

“Hôm đó tỉnh lại, muội như đổi thành người khác, không còn ngoan ngoãn như trước.

“Là ta sai, khi ấy không tin muội.

“Chuyện trọng sinh quá mức ly kỳ, ngoài ta ra, muội chớ để lộ với bất kỳ ai.”

Ta kể cho huynh nghe mọi chuyện kiếp trước.

Nghe đến đoạn ta và nương đều chết trong tay Giang Uyển Như, ca lặng im nhắm mắt.

Một lúc lâu sau mới mở ra, ánh sáng như gươm sắc, không còn chút do dự nào.

18

Ca ca bắt đầu điên cuồng dùi mài sách vở.

Mà ta thì cũng điên cuồng luyện rèn thân thể.

Mỗi buổi sớm, ca đều dậy sớm đánh quyền trước trụ gỗ trong sân nửa canh giờ, đợi mồ hôi đầm đìa mới vào thư phòng đọc sách luyện chữ.

Nương thấy hũ gạo vơi đi nhanh chóng, ngày nào cũng lo lắng đến độ thêu hoa chậm trễ hẳn một canh giờ.

Yến hội của Giang Uyển Như, ta đương nhiên không đi. Danh thiếp trước đó ta đã xé sạch không còn một mảnh.

Nào ngờ sáng sớm hôm ấy, Giang Uyển Như tự mình dẫn người đến tận cửa.

“Tống Thanh muội muội, vì sao muội không đến dự tiệc? Muội… có phải cũng giống người ta, cho rằng tỷ xấu xí, không muốn kết giao?”

Nàng cắn môi, mắt đỏ hoe, bộ dáng mềm yếu như đóa hoa sắp rũ.

Ta mặt không đổi sắc, gật đầu thản nhiên:

“Phải, ngươi quá xấu, một cái là đau cả mắt.”

Giang Uyển Như lập tức ôm ngực, vẻ mặt như bị đâm trúng tim.

Tháng trước, khi gặp nàng ta ở lễ hội Thất Tịch, ta còn thấy nàng đáng thương mà dịu giọng an ủi.

Nay thấy ca bước ra từ trong nhà, Giang Uyển Như khẽ run người, như thể sắp ngã.

“A Thanh, ai tới ?”

Giọng trong trẻo dịu dàng của ca từ sau vọng lại.

Vừa thấy huynh, Giang Uyển Như liền rút khăn che mặt khóc lóc:

“Tống Thanh muội, nếu muội thấy ta xấu đến nỗi muội chướng mắt, thì… thì ta sẽ không tới gần muội nữa!

“Chỉ là, đây là lễ vật ta chuẩn bị cảm tạ ân cứu mạng đêm Thất Tịch, mong muội nhận lấy.”

Nha hoàn đem một chiếc hộp đưa tới, Giang Uyển Như liếc ca một cái đầy lưu luyến, rồi quay người chạy đi khóc lóc thảm thiết.

19

Nào ngờ chưa chạy bao xa, nàng ta liền bị dân làng chặn lại giữa ngõ nhỏ.

“Tin mừng! Tin mừng! Chúc mừng Tống án thủ giành ngôi đầu bảng!”

Tiếng mõ và tiếng reo vang từ xa đến gần, viên sai nha báo tin vui eo còn buộc dải lụa đỏ chót.

Dân quanh vùng nghe tin đều đổ ra đường.

“Gì cơ, ai đỗ đầu ?”

“Bà không biết hả, là Tống Ngôn của phố ta đó, đỗ tú tài, lại là án thủ nữa chứ!”

“Trời ơi, mười lăm tuổi đã là tú tài, còn đỗ đầu, thần tiên hạ phàm rồi!”

“Ôi chao Tống nương tử, ta có đứa cháu xinh xắn nết na, nhà có ruộng, tuổi lại hợp với Tống công tử…”

Cả đám người chen chúc kéo về nhà ta, suýt nữa đạp vỡ cánh cửa cũ kỹ.

Viên sai nha nhét đầy bánh bao, trứng gà, điểm tâm, mặt mũi đỏ au vì cảm kích mà rời đi.

Lúc ấy, không ai để ý Giang Uyển Như cũng bước vào trong sân.

Nàng ta lặng lẽ ca giữa vòng người, đang chắp tay thi lễ, ánh mắt nàng ta như dính chặt chẳng rời.

Chờ đến khi khách khứa vui vẻ tản đi, nàng ta vẫn còn đứng nguyên tại chỗ.

Ca tiến lại, ôn hòa chắp tay hành lễ:

“Cô nương chắc đi lạc? Xin hỏi tìm ai?”

Cách mấy trượng mà ta vẫn nghe rõ tiếng trái tim nàng ta vỡ vụn.

Giang Uyển Như ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch như tuyết:

“Tống Ngôn, huynh… không nhận ra ta?”

20

Đ/ọc= full tại Page Mỗ?i ngày chỉ-muốn làm_c[á; muố,i

Phi! Da mặt thật dày!

Ta đảo mắt, chậc chậc — mới gặp có một lần mà đã gọi huynh ta là “Tống Ngôn”, nghe như gọi phu quân!

Ca cau mày, lạnh mặt quay sang ta:

“A Thanh, đây là của muội sao?

“Bằng hữu cũng nên chọn cho kỹ, kết giao nhầm người chỉ chuốc lấy tai vạ.”

Dứt lời, huynh quay người vào phòng, không buồn liếc nàng lấy một cái.

Giang Uyển Như thất thần rời đi, vừa tới cổng thì vấp ngã, nằm sóng soài dưới đất, hồi lâu mới gượng dậy nổi.

Ta bước tới, ánh mắt lạnh lùng quét qua:

“Ta không thích kết giao với xú nữ. Về sau đừng bước chân tới cửa nhà ta nữa.”

Nói xong, ta thẳng tay đóng sầm cửa lại.

Ca vào phòng, nhíu mày hỏi:

“Làm có ích sao? Liệu nàng ta có chịu lùi bước?”

Giang gia thế lực lớn, còn nhà ta thì chỉ có căn nhà cũ rách nát.

Ngày thường sống nhờ ta với nương thêu hoa kiếm bạc, ca thì công chép sách .

Ca bảo, báo thù không cần gấp, điều cần trước mắt là bảo toàn bản thân.

Mong rằng sau hôm nay, Giang Uyển Như sẽ nhận ra ý trời đã định, biết khó mà lui.

Kỳ thi đã kết thúc, tri huyện vì ca là án thủ, đặc biệt tổ chức một buổi tiệc mời các tú tài dự yến, ai nấy đều mang theo người nhà.

Ta theo huynh cùng đến.

Không ngờ, tại đó… lại gặp Giang Uyển Như.

Nàng đứng ngay bên cạnh phu nhân tri huyện, ngọt ngào gọi người ta là “nghĩa mẫu”.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...