1
“Tẩu… tẩu tử, buông… buông tay ra…”
Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các
Ta giơ hai tay ra sức gi.ãy gi/ụa, sức lực càng lúc càng yếu.
Người đang ra sức b,óp c.ổ ta không ai khác, chính là tẩu tử của ta.
Đôi mắt tam giác nhỏ như hạt đậu xanh lông mày nhạt đến gần như không thấy,
Mũi củ tỏi, môi d,ày trề, răng vàng ố như bị nhuộm màu.
Một nữ nhân có dung mạo x.ấu x,í đến gh,ê ng,ười, đang hung hăng b,óp c.ổ ta.
Vì quá ra sức, gương mặt nàng ta v,ặn v,ẹo đến dữ t,ợn, giống như á.c qu/ỷ đội m.ồ sống lại nơi đ.ịa ng,ục.
“Con ti,ện nh,ân nhà ngươi! Đừng tưởng ta không thấy! Hắn ôm ngươi đúng không? Hôm qua hắn ôm ngươi rồi đúng không?”
Ta giơ tay lên, dùng móng tay c,ào r.á,ch m,ặt tẩu tử.
Nàng ta chẳng buồn để tâm, vẫn đi,ên c,uồng b,óp c,hặt lấy c.ổ ta, ánh mắt vừa h,ung á,c vừa lo,ạn trí:
“Ngươi phải ch,e,t! Ngươi ch,et rồi thì Yên lang sẽ chỉ một mình ta!
Tất cả những kẻ tranh đoạt Yên lang với ta… đều phải ch,et!
Lão thái bà đã ch,et, chờ ta gi,et ngươi xong, Yên lang sẽ chỉ còn lại ta!
Sao ngươi còn chưa ch,et!”
Ta v,ùng v,ẫy trong bất lực, cuối cùng hai tay buông thõng.
Mẫu thân ta vừa mới khuất núi, để giữ đạo hiếu, ba ngày nay ta chưa ăn uống gì, thể lực đã cạn kiệt.
Ta và huynh trưởng là long phượng song sinh, năm ta bảy tuổi, phụ thân bị c,uop gi,et trên đường buôn bán.
Mẫu thân một mình chống đỡ gia nghiệp, nuôi dưỡng hai huynh muội ta khôn lớn.
Sau khi xuất giá, nhà chồng quản rất nghiêm, mỗi năm cũng không cho ta về nhà một lần.
Đến cả lúc mẫu thân b,ệnh nặng ta cũng chẳng hay biết.
Lần này trở về, là để lo tang lễ.
Ban đêm giữ linh cữu, ta và huynh trưởng hồi tưởng bao nỗi khổ cực của mẫu thân,
Hai người ôm nhau khóc một trận.
Ai ngờ… một trận khóc đó, lại lấy luôn m,ạng ta.
2
Cảm giác ngạt thở một lần nữa ập đến.
Ta bất ngờ bật dậy, há miệng thở hổn hển, liền thấy có một người ngồi bên mép giường đến ôm bụng:
“Ôi chao, ch,et mất thôi, A Thanh ngươi trông như qu.ỷ ch,et đuối ấy ha ha ha…”
Trước mặt là một th,iếu n.iên tuấn tú như ngọc, mày mắt rõ ràng sáng sủa,
Vì đang nên lộ ra tám chiếc răng trắng đều tăm tắp,
Bên má còn có hai lúm đồng tiền nhàn nhạt.
Ta ngơ ngác ca ca, run rẩy giơ tay sờ lên mặt huynh ấy.
Da thịt ấm áp trơn mịn, như tơ lụa thượng hạng.
Ta mạnh tay v/éo một cái.
Ca ca lập tức nhăn mặt kêu đau:
“Ai da, ta không cố nhéo mũi muội đâu, gọi mãi không tỉnh, ngủ như lợn đó!”
Huynh nhẹ nhàng phủi tay ta ra, giống như hiến bảo vật mà lấy từ sau lưng ra một gói giấy:
“Xem nè sau khi tan học ta cố đi mua cho muội, bánh đậu xanh và bánh ngàn lớp của Lý Ký đấy!”
Đây là Tống Yên khi mười lăm tuổi.
Người th.iếu n.iên luôn rạng rỡ, rực rỡ như vầng dương giữa trời,
Là mỹ nam đệ nhất Nam thành năm ấy.
Kể từ sau khi huynh bị ph.ế tay, chẳng thể viết chữ nữa,
Ta đã tròn mười năm chưa từng thấy huynh ấy .
Ta sống lại rồi!
Sống lại vào năm bi k,ịch còn chưa bắt đầu!
3
Ca ca thấy ta thất thần, trong lòng dâng lên áy náy.
Không ngờ chỉ là đánh thức ta khỏi giấc ngủ trưa lại khiến ta phản ứng dữ dội đến .
Ta ôm lấy huynh, khóc một hồi lâu.
Mãi đến khi thấy mẫu thân, nước mắt lại càng tuôn rơi không ngừng.
Huynh và mẫu thân đều bị ta khóc đến hoa mắt chóng mặt:
“A Thanh, cầu xin muội đừng khóc nữa. Hai ngày nữa huynh đi thi rồi, thi xong sẽ lấy tú tài về cho muội coi!”
Tiếng khóc của ta như bị người ta b.óp ngh,ẹn, ngừng bặt.
“Thi… thi rồi à?”
Ca ca dịu dàng xoa đầu ta:
“A Thanh yên tâm, huynh nhất định sẽ chăm chỉ đèn sách, sau này ban cho muội và nương một cái cáo mệnh!”
Nói đến cáo mệnh, huynh siết chặt nắm tay,
Ánh mắt rực sáng, khuôn mặt đầy tin tưởng và khát vọng đối với tương lai.
Ta đột ngột đứng phắt dậy.
Kiếp trước, trước kỳ thi, ca ca theo thân đến Văn Khúc Tinh miếu dâng hương,
Ai ngờ trên đường về lại bị một đám côn đồ đ,á,nh g,ãy ngón tay,
Từ đó không còn khả năng cầm bút.
Ta hoảng hốt lắc vai ca ca:
“Ca, huynh định đi Văn Khúc Tinh miếu thật sao?”
Ca ca gật đầu:
“Văn Diễn ca của ngươi bình thường không chịu học hành, mà lên chùa thì siêng không ai bằng.
Huynh coi như đi ngắm cảnh với hắn, nơi ấy phong cảnh cũng đẹp lắm.”
4
Kiếp trước, sau khi ca ca gặp chuyện,
bằng hữu thân thiết của huynh – Trương Văn Diễn – liền c,ắt đ,ứt liên hệ với nhà ta.
Về sau nghe nhà họ Trương ăn trên biển, giàu to,
cả nhà chuyển lên phủ thành sinh sống.
Nghĩ đến tẩu tử…
Khụ, nghĩ đến Giang Uyển Như khi ấy đã b,óp ch,et ta trong đi.ên l,oạn,
lòng ta không khỏi dấy lên một suy đoán hoang đường.
Huynh ta bị ph,ế tay…
liệu có phải cũng do Giang Uyển Như giở trò?
Dẫu sao, nàng ta đã đi,ên đến mức vì muốn độc chiếm ca ca, mà có thể gi,et ch,et cả ta và mẫu thân…
Giang Uyển Như là thiên kim nhà phú thương giàu nhất Nam thành.
Ngoại tổ gia của nàng vốn hành nghề trên biển,
nghe đồn nhà họ trải gạch vàng lát đất, dùng dạ minh châu đèn.
Chỉ là, dung mạo Giang Uyển Như thực sự quá x.ấu,
dù giàu nứt vách đổ tường, vẫn chẳng có nhà nào ra mặt cầu thân.
Đám vô lại trong thành thường lấy nàng ra gi,ễu c,ợt,
nếu sống đến đường cùng thì đi rể họ Giang là .
Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các
Nam thành, hễ nhà nào còn chút mặt mũi, đều không nỡ để con trai cưới một “nữ tử vô diễm”.
Kiếp trước, sau khi ca ca bị ph,ế tay, từng có thời gian sa sút tinh thần rất lâu.
Về sau huynh dần nghĩ thông, rằng không đọc sách thì đi buôn, cũng có thể nuôi nương và ta.
Nhưng huynh quả thực không hợp với thương trường.
Dù dốc bao tâm huyết, vẫn cứ lỗ vốn hết lần này đến lần khác.
Về sau, tửu lâu nhà ta xảy ra sự cố có người ăn uống xong ch,et tại chỗ,
gia sản tiêu tán sạch sành sanh.
Mẫu thân ta khi ấy đột nhiên lâm trọng bệnh,
đại phu muốn giữ tính m,ạng thì mỗi ngày đều phải dùng nhân sâm.
Giữa lúc tu,yệt v,ọng, nhà họ Giang mang sính lễ đến cầu thân.
5
Ca ca vốn không bằng lòng,
dù tay bị thương, vẫn cắn răng ra bến tàu khuân vác kiếm tiền.
Mỗi ngày về nhà, vai áo đều bị hàng hóa mài r,ách đến r,ớm m,áu.
Tắm rửa xong, mồ hôi lẫn m,áu dính vào quần áo, nhiều lần kéo ra là tr,ó,c cả da.
Có lần, ta đem cơm tới bến tàu cho huynh, cờ gặp Giang Uyển Như.
Không rõ từ đâu có người xô ta một cái,
ta vô ý kéo theo nàng cùng rơi xuống nước.
Giang Uyển Như dùng sức đẩy ta lên bờ, còn bản thân thì chìm thẳng xuống đáy.
Cuối cùng chính là ca ca ta đã nhảy xuống vớt nàng lên.
Người qua lại trên bến tàu đông như kiến,
Giang Uyển Như y phục ướt sũng, nằm trong lòng ca ca, d, t,iết coi như mất sạch.
Giang lão gia đích thân mang mai mối tới cửa.
Lần này, ca ca không từ chối nữa.
Bởi vì ta rơi xuống nước giữa mùa đông, hàn khí xâm nhập, tổn thương th,ân th,ể.
Đại phu bảo nếu không điều dưỡng cẩn thận, e rằng sau này khó sinh nở.
Đêm trước ngày thành thân, huynh ngồi một mình nơi sân, trầm mặc suốt đêm.
Thành thân rồi, huynh đối với Giang Uyển Như quan tâm chăm sóc, dịu dàng chu đáo,
chỉ là… trong mắt chưa từng có lấy một tia ý.
Trên mặt cũng chẳng bao giờ thấy lại nụ năm xưa.
Nghĩ đến cuộc sống hơn chục năm như cái x,ac không hồn của ca ca,
ta không khỏi siết chặt nắm tay.
Kiếp này, ta tuyệt không để bi kịch tái diễn!
Vào nhà thu dọn hết số bạc riêng của ta,
ta mặc kệ mẫu thân và ca ca gọi giật phía sau, vội vã lao ra khỏi cửa.
“Ta muốn vị tiêu sư giỏi nhất ở quý tiêu cục!”
Cuối cùng lại bị người ta đuổi ra ngoài.
Sau khi phụ thân mất, nhà chẳng còn lại bao nhiêu gia sản,
việc đọc sách của ca ca lại tốn kém vô kể.
Số bạc trong tay ta thực ra chẳng là bao.
Hiển nhiên, ba lượng bạc chẳng đủ một tiêu sư trong vòng một năm.
6
Ta ngồi bệt trước cửa tiêu cục, lòng ủ rũ như tro tàn.
Ca ca bị người dòm ngó, ngày mai lên Văn Khúc Tinh miếu ắt sẽ gặp chuyện.
Dù không đi miếu, e là trên đường đi thi cũng chẳng yên.
Nhà họ Giang lắm bạc nhiều tiền, có thể bao nhiêu là côn đồ vô lại.
Ta có bám theo ca ca cả ngày cũng chẳng gì, đến bản thân còn không bảo vệ nổi, chi đến bảo vệ người khác?
Nắng cuối thu soi lên thân thể chẳng mang nổi chút ấm áp.
Ta ngồi ngây ra nơi bậc cửa, lo âu lẫn tuyệt vọng bủa vây.
“Ê, muốn tiêu sư phải không? Nhìn ta thế nào?”
Ta ngẩng đầu, lau nước mắt, ánh mắt lập tức sáng rực.
Lục Uyên!
Lục Uyên chính là truyền kỳ nơi Nam Thành.
Hắn vốn là tiểu khất cái, mười hai tuổi đã là thủ lĩnh của đám ăn xin trong thành, còn tự xưng bang chủ Cái Bang.
Mười bảy tuổi dẫn theo huynh đệ đầu quân ra trận, về sau trở thành thiếu niên tướng quân oai danh lẫy lừng.
Nếu không nhầm, năm nay Lục Uyên mới chỉ mười ba tuổi?
Ánh sáng trong mắt ta chợt tắt.
Dù Lục Uyên tài giỏi, giờ cũng chỉ là một tiểu tử mười ba, sao chống lại nhà họ Giang quyền thế?
“Ngươi lấy bao nhiêu bạc?”
Lục Uyên chẳng để ý ánh mắt thất vọng của ta, tỏ vẻ hứng thú ta.
Đôi mắt đen nhánh dưới ánh nắng rọi vào lại phản chiếu màu vàng rực rỡ.
7
Ta ủ rũ lấy túi tiền ra, đổ đống bạc vụn trong đó:
“Chỉ có ba lượng, ta muốn một năm. Nếu không đủ, nửa năm, ba tháng cũng .”
Lục Uyên giật lấy, cắn thử:
“Một năm thì một năm, mỗi ngày cho ta thêm mười cái bánh bao. Dù Diêm Vương đến, ta cũng bảo vệ !”
Bạn thấy sao?