Quay lại chương 1 :
Rút con dao gọt trái cây từ giỏ ra, tôi bắt đầu gọt táo một cách thuần thục.
Ánh mắt Hạ Quân lập tức chuyển từ gương mặt tôi… sang con dao trong tay tôi… rồi lại tôi… hết sức cảnh giác.
Tôi bật , nhẹ nhàng trấn an:
“Anh Quân, đừng căng thẳng chứ.”
“Em thật lòng đến thăm mà.”
“Em biết, không phải người xấu đâu.”
“Chỉ là lúc đó… quá bốc đồng nên mới ra tay. Mà như , em càng không phải người xấu rồi.”
Tôi tươi, ánh mắt dịu dàng như nước, tay vẫn chậm rãi lướt con dao sắc bén trên vỏ quả táo.
Lời nhẹ như gió, từng chữ đều mang mùi máu.
Vì hôm nay, tôi đến đây… không chỉ để “trấn an cảm ”.
Tôi đến để bắt đầu “hòa giải” – theo cách của riêng tôi.
“Chuyện hôm qua trắng ra thì cũng chỉ là một sự hiểu lầm thôi.”
“Ba em ấy mà, tính ông nhiệt , tốt bụng, nên mới quan tâm tới em Lý Mai nhiều như .”
“Nhưng nghĩ lại thì chắc là có duyên với con trai nhà thật. Yêu thương Hạo Hạo như con ruột, đến mức con em là Tiểu Nhạc còn ghen, bảo ông ngoại chỉ thương Hạo Hạo chứ chẳng thương bé.”
“Anh đừng nghĩ nhiều, em thấy ba em cũng chỉ là kiểu người già thích con trai thôi, không có ý gì cả.
Ba em bình thường cũng chỉ… thi thoảng sang nhà ăn cơm, thi thoảng mua cho Hạo Hạo ít đồ chơi, ngoài ra chẳng có gì to tát.”
“Anh đừng giận nữa nhé, người lớn thì không nên chấp nhặt mấy chuyện cỏn con…”
Từng câu như đổ thêm dầu vào lửa.
Ánh mắt Hạ Quân ngày càng u ám, tràn đầy sát khí, như thể tôi chỉ cần thêm một chữ thôi, hắn sẽ bật dậy mà người.
Tôi thật sự thấy ngọn lửa giận dữ bốc lên từ mắt hắn.
Chỉ là hắn bị cố định hai chân, đau đớn không nhúc nhích nổi, chỉ có thể gầm gừ trong câm lặng.
Đến khi tôi thấy ngòi lửa đã đủ cháy, tôi mới đặt trái cây xuống, nở nụ dịu dàng, đứng dậy cáo từ.
Ra tới cổng bệnh viện, mẹ tôi đã đứng đó đợi sẵn.
Vừa thấy tôi, bà liền lập tức đổi sang vẻ mặt khó xử như đã chuẩn bị từ trước.
Tôi âm thầm khẩy trong lòng, ngoài mặt vẫn diễn rất ngọt:
“Mẹ sao ? Có phải viện phí cao quá không?”
Mẹ tôi nghe , bỏ luôn phần “diễn xuất”, nhập vai kịch bản chính nhanh đến chóng mặt:
“Bác sĩ , riêng tiền phẫu thuật và điều trị sau này của Hạ Quân… cần tới ba trăm ngàn tệ!”
Nói xong, bà tôi bằng ánh mắt mong chờ pha chút ép buộc, như thể tôi phải có trách nhiệm gánh luôn.
Tôi giả vờ sững sờ:
“Ba trăm ngàn? Sao lại nhiều thế!”
Tốt lắm.
Màn “mượn tiền” đã bắt đầu.
Mà tôi còn cả một đống kịch bản chưa lật bài.
“Nhà Hạ Quân không mua bảo hiểm y tế, cũng chẳng có bảo hiểm nông thôn, tất cả chi phí đều phải trả thẳng.”
“Mà con biết đó, mẹ với ba con mỗi tháng tiền lương hưu cộng lại chỉ mấy ngàn, ăn còn không đủ, lấy đâu ra ba trăm ngàn, chẳng khác nào ép chết tụi mẹ…”
Mẹ tôi bắt đầu diễn cảnh nghèo khổ tận cùng.
Tôi bộ khó xử, ánh mắt tràn đầy “đồng cảm”.
“Mà mẹ nhớ… lúc con ly hôn với Triệu Dư An, không phải nó chia cho con ba trăm ngàn à? Giờ con đưa mẹ số đó, coi như mẹ mượn tạm, không?”
Cuối cùng cũng ra mục đích thật sự.
Tôi nhẹ nhàng gật đầu, đồng thời rút ra kịch bản tôi đã chuẩn bị từ trước:
“Mẹ à, mình là người một nhà, hoạn nạn tương trợ là chuyện nên . Tất nhiên là con muốn đưa tiền ra giúp rồi.”
“Nhưng mà… số tiền đó tháng trước con vừa đem đi gửi tiết kiệm kỳ hạn, giờ muốn rút ra thì hơi khó, chắc phải chờ ít nhất một tuần…”
Mặt mẹ tôi lập tức sầm xuống, không vui:
“Thế giờ mẹ phải sao đây?”
Tôi nhẹ, giọng chắc chắn:
“Yên tâm đi mẹ, con sẽ tìm cách vay mượn giúp mẹ lo chuyện này, con lo hết. Chỉ cần cho con một tuần.”
“Ừm… thế còn .”
Mẹ tôi thấy tôi chịu “xuống tiền”, thì lập tức vui vẻ lại, không ép thêm nửa lời.
Thậm chí tối đó còn lệ mua cả móng giò heo về tẩm bổ, bữa cơm “hiếm có khó tìm” trong mấy năm nay.
Bà suốt bữa, bộ dạng phấn khởi như thể không phải chuẩn bị bỏ tiền, mà là vừa vớ một mối lời ba trăm ngàn không thuế.
Chỉ tiếc, niềm vui ấy… chẳng kéo dài bao lâu.
Bởi vì “biến cố” mà tôi sắp đặt sẵn… đã lặng lẽ bắt đầu.
9
Ba ngày sau, vào một đêm mưa phùn lất phất, Hạ Quân lén lút ngồi xe lăn trốn viện, lặng lẽ quay về nhà.
Đêm ấy, khi Lý Mai vừa dắt Hạo Hạo đi học về, vừa mở cửa bước vào, một thân ảnh lù lù hiện ra trong phòng khách chính là Hạ Quân.
Hắn mặt mày vặn vẹo, trong tay cầm một con dao sáng loáng, ánh mắt đỏ ngầu như muốn người.
Hắn ép Lý Mai vào tường, giọng khản đặc, gần như điên loạn:
“Con mày… rốt cuộc là con của ai?”
Lý Mai chết cũng không thừa nhận, vẫn cắn răng :
“Dĩ nhiên là con ! Anh điên rồi à?”
Nhưng những lời mỉa mai mà tôi từng cứ vang vọng trong đầu hắn:
“Sao con lại giống ba tôi thế?”
“Tiểu Nhạc còn ghen tỵ vì ông ngoại chẳng thương nó, chỉ thương con trai nhà .”
Hắn càng , càng thấy nét mặt Hạo Hạo giống hệt Lâm Quốc Khánh (ba tôi) từ ánh mắt, khóe miệng đến hàng chân mày.
Trong cơn phẫn nộ không kìm , hắn hét lên một tiếng rồi đâm thẳng dao vào người Hạo Hạo.
Lý Mai hét lên như kẻ điên, tiếng gào thảm thiết vang vọng cả hành lang, chấn đến tận nhà đối diện.
Ba tôi nghe thấy, tức tốc lao sang.
Vừa xông vào, thấy “cháu trai bảo bối” nằm gục giữa vũng máu, ánh mắt mờ dần đi, miệng gọi yếu ớt “ông ngoại…”
Ông ta phát điên.
Không không rằng, xông lên giật lấy con dao từ tay Hạ Quân, rồi một nhát đâm thẳng vào bụng hắn.
Máu trào ra ướt đẫm cả vạt áo bệnh nhân còn chưa thay.
Hạ Quân trợn mắt, không kịp một lời, chết tại chỗ.
Tất cả xảy ra chỉ trong một đêm.
Nhanh đến mức chẳng ai ngờ tới.
Mẹ tôi và Lý Mai suy sụp hoàn toàn, gào khóc thảm thiết trong bệnh viện và đồn cảnh sát.
Chỉ có tôi đứng trong màn đêm, âm thầm mỉm .
Hả hê. Thỏa mãn. Bình yên.
Tiểu Nhạc à, mẹ cuối cùng cũng báo thù cho con rồi.
Kiếp trước, Hạo Hạo một đứa “siêu nam sinh” đã dụ dỗ con ra sau trường, đẩy con ngã xuống giả sơn, sau đó…
phân xác con ra thành từng mảnh nhỏ.
Thế cảnh sát cuối cùng lại tuyên bố:
“Tuổi còn nhỏ, không đủ năng lực chịu trách nhiệm hình sự.”
Không truy cứu. Không xử lý. Không công bằng.
Mẹ đã chết một lần để đổi lấy chân tướng.
Còn lần này
Mẹ không tha cho bất kỳ ai.
Kiếp trước, mẹ không có quyền vì con mà chủ.
Kiếp này, mẹ để hắn chết dưới chính tay cha ruột của mình
Bạn thấy sao?