Đời này, ta định như không thấy, chậm rãi thay đổi hướng đi.
Không ngờ A Nguyệt vừa lăn vừa bò, nắm chặt lấy hai chân ta.
Đôi mắt nàng rưng rưng, cánh tay xanh tím, liên tục gục xuống đất lạy ta: "Cầu xin tiểu thư khai ân, mua lại A Nguyệt đi!"
Một chút một chút, gục đến kêu một tiếng.
Ta cau mày.
“Đồ vô lại nào dám cản đường tiểu thư?"
Tiểu Hạnh Nhi là một người nóng tính, kiếp trước cũng vì bảo vệ ta mà ch-ếc thảm dưới tay A Nguyệt.
Người qua kẻ lại trên đường cái, nghe thấy tiếng , đều giương mắt lại đây.
Ta thản nhiên tác A Nguyệt dập đầu, không có chút ý định nào muốn ngăn cản.
Không lâu sau, trán A Nguyệt rách nát, phối hợp với giọt nước mắt trong suốt ướt át, trông như thể bị chịu oan ức lớn.
Làm ta trông giống như một kẻ xấu xa chuyện ác nào không .
"Hừ! Còn là cái gì đích nữ Ôn gia, mà cũng không có chút lòng thương xót nào sao?"
Một tiếng hừ lạnh bỗng nhiên vỡ cục diện bế tắc giữa ta và A Nguyệt.
Ta giương mắt lại, thì ra là Tôn Di An.
Kiếp trước sau khi ta ch-ếc, đại ca ta bị bệnh tim, vội vàng từ biên cương trở về.
Nhưng lại bị một tội danh "phản quốc" vô căn cứ vây bắt.
Tội danh này, bằng chứng cho là do Tôn gia tự tay dựng lên.
Ta nghiền ngẫm về phía Tôn Di An: "Vậy thì xin mời Tôn tiểu thư thể hiện lòng thương của Tôn gia đi."
Tôn Di An từ trước đến nay đều bị ta áp đảo, về mặt ăn , học vấn, gia thế mọi thứ đều không bằng ta.
Ngoại hình thật ra lại hợp với tính cách, thêm vài phần sắc sảo.
Tôn Di An bị ta chặn lại một câu, liền thiếu kiên nhẫn, vội vàng gọi nha hoàn móc ra bạc, mua lại A Nguyệt.
Nàng khiêu khích liếc mắt ta một cái: "Ôn gia quả nhiên dạy ra một nữ nhân lương tâm bị chó cắn."
Ta khẽ mỉm , Ôn gia từ trước đến nay đều đối đãi với mọi người rất tốt, lúc gặp hạn hán lũ lụt đều hết sức giúp đỡ dân chúng.
Sẽ không bởi vì một nữ nhân bán mình mà mất đi thanh danh trăm năm.
Nhưng thật ra Tôn Di An, hiện tại đã chọn thái tử phi, nếu mang A Nguyệt về, e rằng sẽ tự rước họa vào thân.
Bạn thấy sao?